Yībǎi yīshísān

565 30 1
                                        

Tiếng gia nô ở bên cửa vọng vào làm dũng đang muốn cũng phải dừng hẳn lại

- có chuyện gì...

- cậu cả... cậu ba về rồi đang ở gian khách đợi cậu...

- đại về sao...

Nghe lần nữa xác nhận, dũng mới từ từ nhỏm dậy kéo mảnh vải phủ lên người đức, một chốc nữa anh quay lại xử em sau vậy...

Đức hơi cựa mình cầm chặt chăn mà ngủ, quả thật hơi ấm người làm mệt mỏi tan biến hết cả...

Ở gian ngoài đại đi vòng qua vòng lại đến mươi vòng, người đầu tiên hắn muốn gặp khi trở về là ông anh của mình, vậy nhưng mới vừa trở về lại nghe anh đến biệt uyển, hắn lại phải phi nước đại đến đây như vầy...

- anh cả, anh cả lại em bảo...

Dũng mới từ bóng xa lại gần thôi đại đã nôn nóng kéo tay dũng lại rồi...

- có chuyện gì mà chú chưa kịp ngồi đã vội như thế...

- em bảo này... cái này là anh thưởng cho em đi...

- thưởng...

Hàm hồ, chú mày mới tây âu về chưa kịp chào anh một tiếng nào đã đòi thưởng mà thưởng cái gì chứ..

Đại siết chặt tay hắn hơn, cái chứng bệnh của anh í ở bên tây phương có thể kiểm tra điều trị dứt điểm rồi chỉ cần anh chịu khó ra nước ngoài khoảng hai năm...

- hai năm...

- vâng... nếu hai năm anh có thể tự do đi lại muốn làm gì thì muốn rồi...

Dũng lẩm bẩm trong miệng, tuy là gia tộc hắn có giàu thì giàu thiệt nhưng mà một trọng đại đi ra biển đã ngốn nghém chi phí không hề nhỏ rồi...

Chú mày ở bên đấy học cái gì được cái gì chưa chắc người ta chữa được bệnh... với lại đi hai năm đức ở nhà...

- anh không đi... bệnh anh thầy thuốc bảo sống cùng đến già... không cần phải tốn công...

- anh cả à... bên tây người ta...

- anh chỉ chơi bên đông dương thôi, nào cậu mới về anh với chú làm vài chén rượu đã...

- anh cả...

Đại dùng dằn mặt nặng mày nhẹ, công sức bỏ ra về đây bị ông anh dội gáo nước lạnh như này làm sao mà không ức...

Vì vậy dũng uống một chén đại chơi đến một vò, rượu gạo chưa chắc đã mau say bằng rượu vok... nhưng ngấm vào máu thì phần tỉnh vok lại nhanh hơn...

Dũng đến chén thứ năm đã kiềm không được ho khụ lên cả... đưa tay lên thoái lui, anh không được đến đây anh xin nghỉ trước...

Gia nô vội vội vàng vàng đưa dũng về phòng lại đem chén thuốc đặt bên cạnh, ngày thường việc này là đức nhưng mà bây giờ đức...

Đức đâu nhỉ, dũng đặt chén thuốc xuống đặt chân lên giường mê mệt đi...

Đại uống thêm một vò nữa bắt đầu khó chịu lại đuổi đám gia nô ra một bên chân bước chân cao đi về phía hồ có một gia nô ở đó canh giữ cửa...

Bè Chuối U23Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ