97. Đừng Sợ

59 1 0
                                    

"Tốc độ dòng nước chảy nhanh quá, chúng ta đang lùi chứ không tiến", Doãn Kỳ lúc này đã ở trên quân hạm của Trịnh Hạo Thạc lên tiếng báo cáo. 

Trịnh Hạo Thạc không mở miệng, quân hạm đã tăng tốc đến mức cao nhất, nhưng do tốc độ dòng nước quá mạnh nên mặt nước bắt đầu có dấu hiệu chảy ngược dòng, quân hạm không thể vượt qua tình cảnh này. 

Chí Mẫn cúi xuống nhưng không nhìn mặt biển mà chỉ theo dõi màn hình rada, kim đồng hồ trên màn hình không ngừng dao động, di chuyển về con số 26 độ 3 đến 4. Chí Mẫn vô ý thức túm chặt tay Trịnh Hạo Thạc , sức mạnh của thiên nhiên kinh khủng như vậy, nếu quân hạm bị kéo về trung tâm xoáy nước thì hậu quả là không thể tưởng tượng nổi. 

"Hãy bỏ lại chiếc quân hạm thứ ba và theo sát tôi". Trịnh Hạo Thạc cất giọng lạnh lùng, người ở trên chiếc quân hạm bên cạnh nhanh chóng lên tàu của Trịnh Hạo Thạc . Do hai con tàu giữa tốc độ như nhau nên khi áp sát, người ở tàu nọ vẫn có thể di chuyển sang con tàu kia. 

Bầu trời bắt đầu xám xịt, bây giờ đang là mùa hè ngày dài hơn đêm, hơn nữa lúc này mới chỉ là buổi chiều, hiện tượng trời tối dần là do sức mạnh kinh hồn của xoáy nước đã làm thay đổi sắc trời ở khu vực xung quanh, hoặc là không phải sắc trời thay đổi mà con tàu đã tiến gần đến khu vực trung tâm xoáy nước. 

"Tốc độ ba trăm hải lý một giờ". 

"Tốc độ đã tăng cao nhưng vẫn tàu lùi về phía sau theo hướng ngược lại". 

Báo cáo liên tục được gửi đến. Doãn Kỳ ngồi bên cạnh Trịnh Hạo Thạc , hai tay thao tác hệ thống máy móc nhanh như múa, sắc mặt anh ta ngày càng tệ hơn. Xoáy nước có sức mạnh quá lớn, giống như một bàn tay vô hình túm lấy đuôi chiếc quân hạm khiến nó không thể tiến về phía trước, chỉ có thể lui lại đằng sau. 

"Lão đại, chúng ta không thể thoát khỏi lực hút này". Ở một chiếc quân hạm khác Hồng Ưng lên tiếng báo cáo, trong khi đó Hoàng Ưng ở bên cạnh ra sức điều khiển con tàu. 

Sắc mặt Trịnh Hạo Thạc vẫn không thay đổi: "Đo tốc độ dòng nước, nâng cao độ chìm dưới nước". 

Tại Hưởng đứng ở đằng sau đỡ người Chí Mẫn lộ vẻ khâm phục, người của anh ta bây giờ nếu không run lẩy bẩy thì cũng mặt mũi tái mét. 

Anh ta chưa từng trải qua tình huống này bao giờ, đám Trịnh Hạo Thạc cũng chưa chắc từng đối mặt, vậy mà bọn họ vẫn rất bình tĩnh. Bọn họ giữ thái độ bình tĩnh có lẽ một phần do được huấn luyện từ nhỏ, nhưng phần lớn là sự tin tưởng không lời lẽ nào có thể hình dung nổi đối với lão đại của bọn họ. Sự tin tưởng này không phải tự nhiên mà có, Tại Hưởng không rời mắt khỏi bóng lưng lạnh lùng tỏa ra sự uy nghiêm vô hình ở phía trước, Trịnh Hạo Thạc đúng là lợi hại hơn anh ta tưởng tượng. 

"Huhu...". Một tiếng khóc vọng tới, sắc mặt Trịnh Hạo Thạc lập tức đanh lại. 

Tại Hưởng liền quay người, thấy trong đám nhân viên nghiên cứu của anh ta có một chàng thanh niên ngoài hai mươi tuổi, là nhân vật xuất sắc trong lĩnh vực này bắt đầu có dấu hiệu suy sụp khi quá sợ hãi trước tình cảnh đang diễn ra. 

HopeminWhere stories live. Discover now