Nghe thấy tiếng nói của Tể Phạm, Chí Mẫn muốn kêu lên nhưng do miệng bị bịt chặt và mất máu quá nhiều nên cậu không thể phát ra âm thanh. Cậu chỉ còn cách cố gắng giãy giụa, biểu thị tình tình trạng hiện tại của cậu.
Chí Mẫn biết loại người như Trịnh Hạo Thạc và Tể Phạm sẽ nổ súng vào thứ đột ngột xuất hiện, bất kể thứ đó có tính uy hiếp và nguy hiểm hay không. Bọn họ không bao giờ nghĩ đến chuyện tiến lại gần xem là người hay vật, là ta hay địch mới động thủ. Bọn họ quá thận trọng, khiến cảnh ngộ của cậu hôm nay càng tồi tệ hơn.
Pằng, một tiếng súng vang lên. Đối với Tể Phạm, kẻ nào xuất hiện trên địa bàn của anh ta sẽ phải tự gánh anhu hậu quả, đây là quy tắc của Tể Phạm, không được sự đồng ý của anh ta mà dám xuất hiện trong khu vực của anh ta thì chỉ còn con đường chết.
Nghe tiếng động ở ngay sát gần, tim Chí Mẫn như nhảy ra khỏi lồng ngực, cậu dường như nghe thấy tiếng viên đạn lại một lần nữa xuyên qua cơ thể cậu. Cái chết chưa bao giờ gần Chí Mẫn như lúc này, cảm giác tiến đến cánh cửa của địa ngục khiến cậu tức thở.
Không có Trịnh Hạo Thạc ở bên cạnh, Chí Mẫn cảm thấy một nỗi sợ hãi tột cùng, nhưng vì một tia hy vọng có thể sống sót, cậu cố gắng giãy giụa và phát ra tiếng động.
"Khoan đã". Khi sắp bắn viên đạn tiếp theo, Tể Phạm đột nhiên ngăn lại, anh ta tiến về phía Chí Mẫn.
Chí Mẫn thở một hơi dài nhẹ nhõm. Không hiểu tại sao cậu không có ác cảm với Tể Phạm, tất nhiên cũng không có cảm tình với anh ta. Vào lúc này, việc Tể Phạm phát hiện ra cậu đối với Tể Phạm giống như túm được một ngọn cỏ cứu mạng.
Ánh đèn chiếu sáng khiến Tể Phạm lập tức nhắm mắt lại, nhưng chỉ một giây sau cậu nhanh chóng mở mắt, nhìn thẳng vào người đứng trước mặt.
Phát hiện Chí Mẫn nằm dưới tấm ga trải giường, Tể Phạm sững người trong giây lát. Anh ta chíu chặt đôi lông mày và giơ tay ra hiệu cho người đàn ông ở bên cạnh. Người đàn ông đó cũng biến sắc mặt khi nhìn thấy Chí Mẫn. Nhận được mệnh lệnh của Tể Phạm, anh ta lập tức xông lên.
"Hiếm có, hiếm có thật, vị khách quý này tôi muốn mời cũng mời không được. Hôm nay ngọn gió nào đưa cậu đến đây thế?" Tể Phạm nở nụ cười yêu mị, anh ta đi đến lôi mảnh vải trong miệng Chí Mẫn. Lời nói của anh ta có vẻ khách sáo nhưng ánh mắt rất lạnh lùng.
"Tể Phạm, tôi..." Tể Phạm há miệng định nói chuyện với Tể Phạm nhưng cậu chỉ phát ra ba từ, đột nhiên không còn một thanh âm nào khác.
Chí Mẫn bất giác động đậy miệng nhưng vẫn không thể nói ra lời, cổ họng cậu đau buốt.
Tể Phạm thấy vậy càng nhíu chặt lông mày, anh ta vẫn giữ nụ cười mê hồn trên môi nhưng ánh mắt đầy sát khí không rời khỏi Chí Mẫn.
Tể Phạm mở miệng nói: "Cậu bị làm sao mà không thể nói chuyện?"
Lời nói vừa dứt, đáy mắt Tể Phạm lóe lên một tia chết chóc: "Muốn đổ tội lên đầu tôi phải không, đúng là to gan thật". Tể Phạm không phải kẻ ngốc nghếch, chỉ cần nhìn qua tình hình của Chí Mẫn, anh ta biết ngay đây là một cái bẫy.