113. Ai Là Thủ Phạm

43 1 0
                                    

Thấy Tể Phạm không có biểu hiện khác, Chí Mẫn biết Tể Phạm cũng chỉ tiện mồm nói ra mà thôi, cậu hỏi anh ta: "Anh định nhốt tôi ở đây bao lâu?" 

Tể Phạm sờ cằm nở nụ cười lãnh đạm: "Tôi đang nghĩ đến vấn đề này". Qua ngữ khí bình thản của anh ta, có thể thấy anh ta đúng là đang suy tính chuyện này. 

Chí Mẫn cố gắng giữ cơ thể tựa vào bờ tường. Trước khi hôn mê bất tỉnh, không biết Tể Phạm đã cho cậu uống thuốc gì khiến cậu có sức lực gắng gượng đến bây giờ. Chí Mẫn mấp máy môi: "Tôi có giá trị lớn như vậy sao?" 

Tể Phạm mỉm cười: "Có lẽ còn lớn hơn tôi tưởng tượng. Cậu có muốn chúng ta thử thí nghiệm không?" 

"Tôi không có hứng thú". Chí Mẫn từ chối thẳng thừng. Tể Phạm cũng không ép cậu mà chỉ nở nụ cười thâm hiểm. 

Tể Phạm không để lộ ý tứ khiến Chí Mẫn đoán không ra, rốt cuộc anh ta sẽ dùng cậu uy hiếp Trịnh Hạo Thạc hay có tính toán khác. Hoặc có thể như Tể Phạm nói, anh ta chưa quyết định nên lợi dụng cậu như thế nào. 

Chí Mẫn vừa thở hổn hển vừa cất giọng khản đặc: "Bên ngoài thế nào rồi?". Nói xong câu này, cổ họng cậu đau rát, nhưng cuối cùng cậu đã có thể phát ra thanh âm. Chí Mẫn không rõ tình hình ở bên ngoài, cậu rất lo lắng cho Trịnh Hạo Thạc. Tuy cậu biết Trịnh Hạo Thạc rất mạnh nhưng có người dám cùng một lúc giở trò với hai vị lão đại thì chắc chắn kẻ đó không phải tầm thường. 

Tể Phạm nở nụ cười ngông cuồng, ánh mắt anh ta lóe lên tia sát khí: "Tôi đang đợi xem chúng giở trò gì". 

Chí Mẫn hiểu suy nghĩ của Tể Phạm. Tuy cậu không tinh thông quy tắc của giới hắc đạo nhưng những cuộc đối đầu kiểu này không xa lạ với cậu. Giống những cuộc đối kháng của người thấp cổ bé họng, ở đây chỉ là đối tượng và thế lực khác nhau mà thôi. 

Chí Mẫn gật đầu: "Thế thì tốt, vậy tôi ngủ một giấc đã". Nói xong cậu nằm nghiêng nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ. 

Tể Phạm thấy vậy nhếch mép cười: "Thú vị thật đấy, lẽ nào cậu không muốn tôi thả cậu về bên Trịnh Hạo Thạc."

Chí Mẫn không hề mở mắt: "Một khi anh nghĩ xong điều kiện tự nhiên sẽ thả tôi đi. Trên đời này chẳng ai chịu lỗ vốn khi làm ăn".

Tể Phạm nghe xong bật cười ha hả, điệu cười của anh ta có vẻ rất vui vẻ. Một lát sau anh ta lên tiếng: "Đúng rồi, không ai chịu bị lỗ cả, nhưng không biết Trịnh Hạo Thạc có chấp nhận không?"

Chí Mẫn vẫn nhắm mắt bĩnh tĩnh trả lời: "Về điều này anh hãy đi hỏi anh ấy". 

Thấy Chí Mẫn không hề tỏ ra có hứng thú, Tể Phạm hỏi cậu: "Nếu Trịnh Hạo Thạc không chấp nhận thì cậu làm thế nào?"

"Nên làm thế nào thì làm". Chí Mẫn trả lời vô cùng dứt khoát. 

Nụ cười trên môi Tể Phạm càng rộng hơn: "Cậu hình như không hề lo lắng, cậu tin Trịnh Hạo Thạc nhất định để ý đến cậu sao? Theo tôi được biết, Trịnh Hạo Thạc không phải là người vì tình cảm mà ảnh hưởng đến đại cuộc". 

HopeminWhere stories live. Discover now