Chương 145: Thiếu bạc

1.2K 65 1
                                    

Cuối cùng ý chỉ đã được hạ, điều Đô Sát Viện phó đô ngự sử Kiều Thanh Dư và Lại Bộ thị lang Thôi Nam Hiên xuống Triệu Khánh phủ Quảng Đông điều tra tổng đốc Quảng Đông, nếu có chứng cứ rõ ràng về việc thông đồng với giặc thì lập tức áp giải vào kinh.

Kiều Thanh Dư lập tức khởi hành, Thôi Nam Hiên thì để năm ngày sau xuất phát.

Chu Hòa Sưởng ghi nhớ lời nhắc nhở của Phó Vân Anh, tìm tấu chương của Hộ Bộ thị lang, đọc kỹ từ đầu chí cuối mấy lần, cau mày.

Tối hôm đó, hắn lại triệu kiến Nội Các đại thần, Phó Vân Anh và mấy quan viên quan trọng trong Lục Bộ lần nữa.

Lúc nội quan tới Phó gia tuyên chỉ, Hoắc Minh Cẩm cũng ở đó.

Chàng nhìn về phía chiếc đèn lồng đỏ rực vừa mới được treo trên hành lang, đứng dậy khoác áo, cùng vào cung với Phó Vân Anh. Nàng cũng vừa mới thay một chiếc áo bào cổ tròn.

Xe ngựa chạy giữa trời tuyết lớn, trong xe đặt một chiếc đèn dầu, ánh đèn vàng mờ.

Phó Vân Anh vén màn xe lên nhìn ra bên ngoài, phố dài vắng tanh vắng ngắt, giờ này hẳn là lúc cả nhà đoàn tụ, già trẻ lớn bé quây quần quanh chậu than nói nói cười cười.

Nhà nhà lên đèn, năm tháng an bình.

Một cánh tay đưa tới, ôm lấy bả vai nàng, phất bông tuyết vừa bay vào rơi xuống tay nàng đi, giọng nói trầm trầm vang lên bên tai nàng: "Nghĩ gì thế?"

Nàng không nhìn ra ngoài nữa, thả màn xe xuống rồi tựa vào ngực Hoắc Minh Cẩm, cái ôm này thật ấm áp, không cần phải ôm lò sưởi tay bằng đồng.

"Không nghĩ gì cả." Nàng khẽ nói, ngước mắt lên nhìn Hoắc Minh Cẩm, "Minh Cẩm ca, ngày nào ta cũng bận như thế, thiệt thòi cho chàng rồi."

Đã nói sẽ ở nhà với chàng, nhưng lại chỉ nghỉ được một ngày, trong cung lúc nào cũng có thể có lệnh gọi nàng vào gấp, nàng chỉ có thể ở nhà chờ truyền triệu.

Khóe miệng Hoắc Minh Cẩm cong lên, mỉm cười, cúi đầu nhìn nàng.

Nàng nằm trong vòng tay chàng, trên chóp mũi có một bông tuyết trong suốt. Khi nãy nàng vừa tựa vào cửa sổ xe ngó ra ngoài nhìn, mặt lạnh tới mức đỏ ửng cả lên, đôi mắt đen láy sáng bừng.

Chàng cúi đầu hôn lên chóp mũi nàng, bông tuyết kia hòa tan giữa môi răng chàng.

"Cảm thấy ta thiệt thòi thì bồi thường cho ta đi."

Chàng cong môi, ghé sát lại gần tai nàng, thì thầm mấy câu.

Phó Vân Anh trợn tròn mắt, ngơ ngác một lát, cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của mấy câu kia, tim đột nhiên đập nhanh hơn, đẩy chàng ra, ngồi thẳng người, cúi đầu sửa sang lại vạt áo.

Nụ cười trên môi Hoắc Minh Cẩm càng rạng rỡ, đôi mắt sâu thẳm nhìn nàng, chớp chớp, "Đồng ý rồi nhé?"

Phó Vân Anh liếc sang, lườm chàng một cái.

Xe ngựa lắc lư rồi dừng lại.

Hoắc Minh Cẩm vén rèm đi xuống trước.

Trước khi màn xe buông xuống, phía sau bỗng vang lên một tiếng nói khẽ: "Được."

[HOÀN - EDIT] Lão đại là nữ lang - La Thanh MaiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ