Hai ngày sau, thuyền khởi hành theo kế hoạch.
Phó Nguyệt áp dụng biện pháp Phó Quế dạy, đi tìm Phó tứ lão gia làm nũng.
Con gái lớn từ trước đến nay ít nói, chẳng mấy khi xin cha cái gì nên Phó tứ lão gia cũng không nỡ từ chối, quyết định không chỉ Phó Nguyệt và Phó Quế được theo ông tới phủ Võ Xương ngay cả Phó Vân Khải và Phó Vân Thái vốn đang bị phạt sau lần gây họa hôm trước cũng được phép đi.
Hai tên nhóc mừng phát điên, vừa nghe được tin này đã vội vàng thúc giục nha hoàn chuẩn bị đồ đạc.
Cứ như thể vừa uống thuốc tiên, Phó Vân Khải khỏi bệnh ngay lập tức.
Đại Ngô thị và Lư thị cũng đoán ra hắn giả bệnh nhưng cũng không vạch trần, chỉ nhắc nhở dưỡng nương nhớ mang theo thuốc mỡ để bôi thêm cho hắn.
Ngày xuất phát, thời tiết đẹp, sau khi ăn sáng và chào từ biệt người nhà xong, Phó tứ lão gia dẫn các con các cháu lên thuyền.
Phó Vân Chương đã tới từ trước, khi đó đang ngồi sau bàn trong khoang thuyền đọc tập văn mẫu, nghe thấy tiếng cười nói vọng lại mới lên boong nói chuyện với Phó tứ lão gia.
Sau mấy câu chào hỏi và hỏi thăm sức khỏe, Phó Vân Chương ra lệnh xuất phát.
Phó gia lần này có một chiếc thuyền lớn, ba chiếc thuyền nhỡ, bốn chiếc thuyền nhỏ, tổng cộng tám chiếc thuyền cùng nhau thuận gió giương buồm, hướng về phía lòng sông rộng lớn, đi thẳng về phía bắc
Giờ đã là cuối hạ, hai bên bờ sông, lau sậy trải dài, có những khúc dài tới mười dặm không dứt. Xa xa là những dãy núi nhấp nhô, dáng hình núi đá hiện lên rõ ràng dưới ánh sáng mặt trời xán lạn, trông như một bức tranh thủy mặc cực lớn mà trong đó trời cao vạn dặm cũng chỉ là một mảnh giấy trắng.
Non xanh nước biếc, cảnh đẹp đến nao lòng.
Phó Nguyệt và Phó Quế nói cho cùng tuổi vẫn còn nhỏ, lần đầu tiên đi chơi xa mà không có Lư thị đi cùng nên cực kỳ kích động, nhìn cái gì cũng thấy thú vị, bám lấy Phó tứ lão gia hỏi han hết cái này đến cái khác.
Phó tứ lão gia gật đầu mỉm cười, kiên nhẫn kể cho hai người nghe về những chuyện ông từng tai nghe mắt thấy, bờ sông này, dãy núi kia, sơn cốc tĩnh mịch nọ, kể cho họ nghe về nguồn gốc tên gọi của châu chuyện, thôn trang, chùa chiền trên núi. Thi thoảng ông còn kể mấy câu chuyện cười vô thưởng vô phạt, Phó Nguyệt, Phó Quế và Phó Vân Khải, Phó Vân Thái đều bị lôi cuốn, tiếng cười vang lên không ngớt.
Phó Vân Anh mới lành bệnh chưa lâu, Phó tứ lão gia lo nàng không chịu nổi đi lại vất vả, không cho nàng ở bên ngoài quá lâu, giục nàng vào khoang nghỉ ngơi.
Nàng vâng một tiếng rồi xoay người trở về khoang thuyền. Khi trước đi từ Cam Châu về Hồ Quảng mất cả mấy tháng, màn trời chiếu đất, đi lại mệt nhọc, dù là ngồi xe hay ngồi thuyền nàng cũng đã kinh qua cả.
Đối với Phương Tuế và Chu Viêm, đây lại là lần đầu tiên họ được đi một chiếc thuyền lớn như thế nên say sưa ngắm nhìn cảnh vật hai bên bờ sông. Tuy vậy, thấy nàng đứng dậy, hai nha hoàn vẫn không hề do dự, theo chân nàng xuống khoang thuyền.
BẠN ĐANG ĐỌC
[HOÀN - EDIT] Lão đại là nữ lang - La Thanh Mai
RomanceThể loại: Nguyên sang, Cổ đại, Ngọt sủng, Trọng sinh, Song khiết, Thanh mai trúc mã, Nữ giả nam trang, Quan trường, Nam cường - Nữ cường, HE Số chương: 168 chương + 2 phiên ngoại Nguồn tiếng Trung: http://www.txt101.com/id/3687/ Nguồn convert: https...