Chương 20: Mượn sách

1.1K 77 0
                                    

Họ tới trước cửa tòa nhà của đại phòng, nhờ người hầu vào trong truyền lời. Chỉ lát sau, một gã sai vặt vừa gầy vừa đen đã chạy ra đón, tươi cười nói: "Tứ lão gia, ngũ tiểu thư, mời đi bên này."

Vào cổng, đi qua chính viện, phía nam chính viện là chính đường, thư phòng của Phó Vân Chương thì ở phía tây. Đi qua cửa ngách, vòng qua khúc quanh trên hành lang, cả đường đi đều yên tĩnh, rất ít khi nhìn thấy bóng dáng nha hoàn bà tử, họ thấy một chái nhà tường trắng ngói đen ở sâu trong viện, lẫn vào bóng râm trong rừng trúc.

Bấy giờ là đầu hạ, mùa cây mơ ra quả, ong bướm vờn quanh. Sân viện của Phó Vân Anh tuy chỉ có một cây táo nhưng trông cũng phủ lên màu xanh ngọc rực rỡ. Đại phòng không có nhiều hoa cỏ, ngoài một mảnh rừng trúc đang xào xạc theo gió kia thì chỉ có mấy khối đá đủ mọi hình thái khác nhau.

"Mấy khối đá kia là là đá Linh Bích, còn ở góc tường là đá Thái Hồ."

Phó tứ lão gia nắm chặt tay Phó Vân Anh, thấy nàng ngơ ngác, chỉ và đá trong viện, khẽ nói, "Nhị thiếu gia thích đá, mấy khối kia được đưa từ phía nam lên, có cả đá của Nam Trực Lệ và Chiết Giang."

Đá Thái Hồ và đá Linh Bích đều nằm trong thiên hạ tứ đại danh thạch (bốn loại đá nổi tiếng nhất trong thiên hạ), Phó Vân Anh đương nhiên cũng nhận ra, nàng chỉ lấy làm lạ là hoa viên đại phòng có vẻ như quá giản dị.

Đúng lúc đó, tiếng đàn réo rắt vang lên bên tai, nàng nghiêng đầu lắng nghe, gió nhẹ thổi qua, tiếng đàn mỏng manh như có như không. Đi tới phía trước vài bước, đi qua vòm cửa tròn, đập vào mắt là một khoảng sóng nước long lanh, nước hồ hắt lại ánh mặt trời. Xung quanh hồ không trồng hoa cỏ gì, chỉ có một khối đá Linh Bích đen tuyền sừng sững. Phía cuối hành lang là một khu nhà năm gian, mái phủ rêu xanh, viền mái sơn đen cong cong.

Tất cả giống như một bức tranh thủy mặc thanh khiết mà quạnh quẽ.

Gã sai vặt dừng lại trước một cây cầu nhỏ bằng trúc, mỉm cười đưa tay: "Thứ lỗi cho tiểu nhân thất lễ, nhị thiếu gia ở trong thư phòng."

Phó tứ lão gia mỉm cười cảm ơn, dắt tay Phó Vân Anh bước lên cầu trúc, đi vào hành lang.

Cửa sổ phía nam của thư phòng hướng ra mặt hồ, mấy tấm bình phong đã bị gỡ xuống khiến cho trong phòng tràn ngập ánh sáng. Ánh nắng nhu hòa xuyên qua rừng trúc rọi vào hành lang, tạo thành những bóng nắng mông lung, nhị thiếu gia Phó Vân Chương quay lưng về phía cửa, ngồi trước bàn đánh đàn. Tuy chỉ là một bóng lưng nhưng vẫn có thể thấy được phong tư mà người thường không thể nào sánh được của y.

"Tranh" một tiếng, tiếng đàn ngừng lại, Phó Vân Chương đứng dậy nhìn ra: "Tứ thúc tới rồi." Thái độ thoải mái, tự nhiên, không câu nệ, ánh mắt dừng trên gương mặt Phó Vân Anh một lúc, "Muội đi theo ta."

Phó Vân Anh ngước nhìn Phó tứ lão gia, Phó tứ lão gia mỉm cười đẩy nhẹ nàng, "Nhị thiếu gia gọi con đấy, mau đi đi!"

Phó Vân Chương dẫn Phó Vân Anh vào thư phòng.

Thư phòng lúc này tràn ngập ánh sáng, thậm chí có thể nhìn thấy những hạt bụi lấp lánh bay trong không khí. Trên chiếc bàn đặt cạnh cửa sổ có một chiếc bình sứ men trắng, nước men trắng ngần như phủ một lớp nước trong suốt, chiếc bình hoàn mỹ, xa xỉ là thế nhưng lại đựng trong lòng một cành hoa dại không có gì đặc biệt. Trên bàn đốt hương đặt một chiếc lư hương bằng đồng họa tiết tuế hàn tam hữu [1], từ trong lư đồng, từng sợi khói mỏng tỏa ra lượn lờ trong không khí. Bốn phía thư phòng đều là kệ sách bằng gỗ ngồn ngộn sách. Không biết là do quá nhiều, không sắp xếp được hay là do thường xuyên được lấy xuống, sách trên kệ xếp thành đống, có cuốn còn đang mở đã bị đặt lên kệ, thực sự rất lộn xộn.

[HOÀN - EDIT] Lão đại là nữ lang - La Thanh MaiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ