31. Của tôi!

364 28 1
                                    


Vương Nhất Bác đang đứng trước gương chỉnh sửa lại trang phục của mình lần cuối cùng. Hôm nay cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng tay dài với quần âu đen. Nhìn kiểu gì cũng ra dáng một người đàn ông trưởng thành.

Ngày tốt nghiệp của Bảo bảo, phải sửa soạn một chút!

"Mày xong chưa đấy?" Tống Kế Dương đẩy cửa đi vào, trên người mặc một chiếc sweater đen khá đơn giản, tôn lên được nét đáng yêu thường ngày của cậu.

"Ừm!"

"Woaa! Ra dáng người người đàn ông của gia đình ghê ha!"

"Đi lẹ đi!"

"Rồi rồi! Mày kêu bác Hoàng chưa?"

"Hôm nay tao lái!"

——————————

Chiếc xe Mercedes-Benz đen tuyền dừng lại trước một cửa hàng hoa. Vương Nhất Bác bước xuống xe, đi vào.

"Bác Luân!"

"Nhất Bác đấy à con, đến lấy hoa à?" Bước ra là một ông chú hiền lành phúc hậu, tươi cười nhìn cậu. Đây là bố của một người đàn anh khá thân với Vương Nhất Bác.

"Dạ!"

"Hôm nay đẹp trai thế? Đi hẹn hò à?"

Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ cúi đầu cười cười.

"Đây! Hoa của con!" Bác Luân đưa cho cậu một bó hoa hướng dương.

"Dạ, con cảm ơn!" Nói rồi cậu cầm bó hoa đi ra ngoài.

"Uầy! Hướng dương đồ he, bao nhiêu bông?" Vừa mở cửa xe bước vào, Tống Kế Dương đã ồ ồ lên.

"Mày không tặng Hiên ca cái gì sao?"

"Bác sĩ phải học năm sáu năm lận!"

——————————

"... Một lần nữa xin cảm ơn tất cả các em có mặt ngày hôm nay!" Thầy hiệu trưởng sau khi đọc xong bài phát biểu của mình, cúi đầu rồi bước xuống bục nhường chỗ lại cho cô tổng phụ trách.

"Vâng, bây giờ xin mời thầy hiệu trưởng trao bằng tốt nghiệp cho các em!" Tiếp đó là tiếng vỗ tay không ngớt. Sau đó cô tổng phụ trách xướng tên các sinh viên lên sân khấu.

Vương Nhất Bác và Tống Kế Dương vừa hay đến kịp lúc. Bước vào hội trường, nhìn thầy hiệu trưởng lần lượt trao bằng tốt nghiệp cho các anh chị năm cuối. Cậu ôm chặt bó hoa trong tay, nhìn lên sân khấu.

"Xin mời em Tiêu Chiến khoa thiết kế thời trang, em đã đạt thành tích giỏi trong cả bốn năm học và kỳ thực tập tại Vương Bá!" Phía dưới là hàng loạt tràng vỗ tay nồng nhiệt khi Tiêu Chiến được xướng tên, đâu đó còn có giọng của những em gái khoá dưới hú hét tên anh.

"Cố lên em nhé!" Thầy hiệu trưởng trao bằng cho Tiêu Chiến, song lại vỗ vai anh một cái. Đối với cậu sinh viên này thầy có ấn tượng rất mạnh, từ khi Tiêu Chiến đi thi một cuộc thi về mỹ thuật.

Chụp một tấm hình với thầy xong, anh bước xuống sân khấu, nhìn ngó xung quang tìm kiếm bóng hình quen thuộc.

"Chiến ca!" Vương Nhất Bác rất nhanh liền chạy lại chỗ anh đứng.

[BJYX] Anh ấy là thiên sứNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ