46. Giấu người lớn không được nữa rồi!

279 27 3
                                    


"Còn gì muốn nói với mẹ không?"

"Thôi muộn rồi, mẹ đi ngủ đi ha! Bye bye!" Tiêu Chiến mau chóng tạm biệt mẹ Tiêu, chuẩn bị cúp máy.

"Ừ khoan đã, con vội cái gì chứ?"

"Đâu có đâu có!" Anh cười cười, đúng là có vội thật, vừa lúc nãy nghe có tiếng loảng xoảng trong bếp. Đoán chắc là người bạn nhỏ kia lại phá cái gì nữa rồi.

"Thằng nhóc ấy lại phá bếp à?"

"Dạ? Mẹ nói ai cơ?" Mặt Tiêu Chiến thoáng cứng đờ, nhưng sau đó cũng khôi phục lại như ban đầu hỏi.

"Thằng nhóc ở cùng con ấy, người yêu con à?"

"Thằng nhóc nào chứ? Mẹ đừng có doạ con, con ở một mình đấy!"

"Ôi thế là mẹ nhầm à?"

Ngay khi mẹ Tiêu khẳng định mấy ngày qua mình nhầm cái gì đó, cứ tưởng con trai mình đã có người yêu rồi. Mỗi lần gọi cho thằng bé không nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm thì lại thấy có cánh tay ôm ngang eo Tiêu Chiến khi nó nằm trên giường, và nhiều lần khác nữa, bà cũng không dám chắc. Thằng bé không có người yêu thật à?

Ngay lúc suy nghĩ của mẹ Tiêu còn đang ngổn ngang thì tiếng hét chói tay trong điện thoại phát ra.

"Bảo bảo!! Có con gián kìa! Cứu em cứu em!!!" Vương Nhất Bác tông cửa chạy vào phòng nhảy bổ lên người Tiêu Chiến làm anh mất thăng bằng mông hôn mặt đất, điện thoại thì rớt sang bên.

"Ai dui... Em bị làm sao vậy?"

"Có con gián to lắm, ở trong bếp kìa!" Vương Nhất Bác ngồi trên người Tiêu Chiến, ôm anh chặt cứng.

"Nặng quá à, em leo xuống đã!"

"Xin lỗi~" Cậu nhanh chóng leo khỏi người anh, đỡ anh đứng dậy.

"Ở đâu cơ?" Tiêu Chiến vừa đứng dậy đã quên luôn điện thoại vẫn còn nối máy với mẹ Tiêu, ung dung đi vào bếp tìm con gián. Làm cho bà ngồi nhìn trần nhà hết cả buổi, nhưng tai vẫn nghe được loáng thoáng bên kia nói gì.

"Ở trên tường kìa anh!"

"Bẹp!" Chiếc dép đi trong nhà của Tiêu Chiến tát thẳng mặt con gián. Nó bẹp dí trên tường, rồi từ từ trượt xuống, ngửa bụng chết. Anh lấy cây chổi xúc nó vào ky, sau đó quẳng vào thùng rác.

"Ù uôi! Bảo bảo anh giỏi thế? Thương thương!" Vương Nhất Bác thơm má anh một cái.

"Cho Kiên Quả ăn chưa đấy?"

"Em cho rồi!"

Nghe xong câu trả lời, Tiêu Chiến lẳng lặng cùng Vương Nhất Bác đi về phòng. Thoáng thấy điện thoại của mình đang nằm yên vị trên sàn nhà, anh nhặt lên, hú vía khi thấy nó vẫn đang nối máy với mẹ Tiêu.

"Mẹ?" Tiêu Chiến hỏi.

"Con trai, con qua đây!"

"Con đây!"

"Mẹ không nói con, mẹ nói cậu trai đằng sau con kìa!"

[BJYX] Anh ấy là thiên sứNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ