Part 42

539 37 1
                                    

Hành trình quay chụp ở Qúy Châu nhanh chóng kết thúc. Mọi người trong đoàn phim quay trở lại Hoành Điếm thì trời cũng đã khá khuya.

Vương Nhất Bác vừa xuống khách sạn của đoàn phim liền chạy đến moto của mình ở tầng hầm sờ sờ, kiểm tra máy móc. Tiêu Chiến đã rất mệt, vốn định ở lại khách sạn của đoàn phim một đêm cho khỏe. Nhưng Vương Nhất Bác kiên trì nài nỉ muốn cùng anh về căn hộ của hai người. Cuối cùng, không còn cách nào, Tiêu Chiến chỉ có thể cùng với Vương Nhất Bác thu dọn đồ đạc, đem bao lớn bao nhỏ cột vào xe moto rồi quay về tiểu khu.

Đại Thành vịn vai Kỷ Lý, gãi cằm nghi hoặc hỏi:

- Nhiếp đạo, cậu nói bọn họ rốt cuộc là đi đâu? Hơn nửa đêm về đến đây, cũng không chịu ở lại khách sạn cho tiện, trước sau cứ phải đi ra ngoài ở?

Kỷ Lý trợn mắt, lắc đầu:

- Ai biết đâu, bọn họ hai người cứ luôn thần thần bí bí. Trần tổng bảo là phục vụ cho nhập vai, cậu biết thế được rồi. Thời gian quay chụp ngắn ngủi ở Quý Châu không phải cũng đến nơi khác ở sao, đâu có ở cùng khách sạn với bọn mình.

- Cậu nói xem, nếu muốn ở chung thì lúc ở khách sạn này bọn họ cũng chung phòng như tôi với cậu còn gì? Việc gì mà phải thần bí như vậy? Này, lúc nào rảnh chúng ta theo dõi bọn họ chút đi?

Vu Bân đi ngang qua, vừa vặn nghe Đại Thành nói, bước lên một bước lắc đầu:

- Cậu nhiều chuyện vậy làm gì, thay vì nghĩ theo dõi bọn họ, không bằng xem thử còn hơn một tháng nữa là sát thanh rồi, trước lúc đóng máy có muốn cùng nhau ra ngoài chơi một chút không?

Kỷ Lý gật đầu lia lịa:

- Ý kiến này được đó. Chỉ là Hoành Điếm cũng chẳng phải địa phương du lịch, chẳng có nơi nào đẹp để du ngoạn, hay là chúng ta đi xem phim điện ảnh đi. Xem phim xong cùng nhau ăn bữa cơm. Vừa vặn ngày mai, đoàn phim tu chỉnh tại phim trường, không cần quay chụp gì.

Đại Thành cũng hào hứng nói:

- Được a, vậy để tôi gọi rủ sư tỷ và Chiến ca, còn có Nhất Bác. À, còn có bọn Kim Lăng, Tư Truy… Cũng xem như tụ họp tập trung lần cuối cùng rồi. Đóng máy xong lại ai đi đường nấy, có muốn tập trung tụ họp cũng khó khăn.

Vu Bân gật đầu, ngáp dài:

- Anh cũng đồng ý. Nhiệm vụ gọi điện rủ mọi người giao cho cậu. Ha, anh mệt chết rồi, có gì mai nói tiếp. – Nói xong vươn vai duỗi tay, chậm rãi quay về phòng.

- À, gọi đại ca của cậu nữa đi, Nhiếp đạo. Vậy gọi thêm Lam đại, Liễm Phương Tôn, càng đông càng vui. – Đại Thành hưng phấn điểm danh.

- Tùy cậu, tùy cậu. Tôi cũng về phòng ngủ đây, cậu cứ xem rồi gọi đi.

Kỷ Lý nói rồi cũng quay về phòng ngủ.

Bên này, Vương Nhất Bác chở Tiêu Chiến và đống hành lý lỉnh kỉnh về đến tiểu khu, đẩy xe máy vào gara xong, Vương Nhất Bác vẫn không tha được mà nán lại xem xét mấy thứ phụ tùng trong gara. Cuối cùng, Tiêu Chiến phải lên tiếng giục mới quay ra vác mớ hành lý lên người, về căn hộ.

- Anh thấy em cùng với moto, phụ tùng xe của em quyến luyến không nỡ rời xa nhỉ. Bộ dáng của em khiến anh cảm giác mình là kẻ thứ ba luôn rồi.

Tiêu Chiến liếc cháy người Vương Nhất Bác, oán thán. Vương Nhất Bác rướn cổ nhanh chóng hôn hôn mấy cái lên mặt Tiêu Chiến, cong mắt cười nói:

- Chiến ca, anh ghen tị rồi à? Còn đi ghen với xe moto? Ây, hóa ra là Chiến ca là người hay ghen nha.

- Cút.

Tiêu Chiến đá cậu ra, quay người đi thẳng phía trước nhưng vành tai ửng đỏ lại bán đứng anh. Hai người vào đến phòng khách, mệt đến thở hồng hộc, Vương Nhất Bác thả mớ hành lý xuống, nằm xoãi dài trên sofa không động đậy, lười nhác nói:

- Chiến ca, lúc đi em cảm thấy chúng ta không mang nhiều đồ vật lắm mà? Sao giờ về lại lòi thêm vài bao hành lý vậy?

Tiêu Chiến đang ở bên cạnh đem đồ đạc ra phân loại, ngẩng đầu, nhe răng thỏ với cậu:

-Em cũng không nghĩ, cái lúc em bắt anh bỏ chạy với em, trừ bộ quần áo trên người và vài thứ linh tinh trong balo, cái gì cũng không có. Đồ dùng cá nhân cũng mua mới, quần áo lại tới Trường Sa mua vài bộ, Quý Châu mua vài bộ. Đã vậy, mua cho bản thân là được rồi, cứ phải mỗi lần mua liền hai bộ. Còn có cái gì mà đặc sản Quý Châu. Mua đến ba phần cho chị Thanh, ba mẹ em, ba mẹ anh. Đó là đã bị anh cản bớt rồi mới ngừng mua sắm đấy. Nếu anh không cản em lại, cơ bản so với số hành lý hiện giờ cũng phải nhiều gấp đôi!

Vương Nhất Bác gãi gãi tai, ra ý biết lỗi:

- A, ra vậy… Em còn cảm giác mình không có mua gì nhiều. Chiến ca, anh đừng giận. Trễ như vậy rồi, đồ đạc ngày mai em cùng anh soạn lại. Giờ tắm rửa đi ngủ trước.

Tiêu Chiến đem đồ đạc phân ra một chút rồi cũng gật gật đầu. Quả thật anh cũng rất mệt rồi, cầm một bộ quần áo đại khái rồi vào phòng tắm. Ở ngoài, Vương Nhất Bác cũng đem chăn nệm thay mới vỏ bọc lại hết một lượt.
Những chuyện nhỏ nhặt như vậy, lại khiến Vương Nhất Bác mỉm cười mãi không thôi.

Buổi tối, hai người nằm trên giường ngủ, không biết có phải lâu ngày quay về, cảm giác không quen hay không mà cả hai đều trằn trọc không ngủ được. Vương Nhất Bác lăn qua lăn lại hồi lâu không ngủ được, đành quay qua nói khẽ: "Chiến ca, em không ngủ được."  "Ừm." Tiêu Chiến cũng không ngủ được, có lẽ anh buồn ngủ, nhưng vì Vương Nhất Bác lăn qua lăn lại mãi, kéo theo anh cũng khó dỗ nổi giấc.

- Chiến ca, chúng ta nói chuyện chút đi.

- Ừm, em muốn nói chuyện gì? – Tiêu Chiến trả lời.

- Chắc chỉ hơn một tháng nữa thì đóng máy rồi. Anh có tính toán gì không?

- Có rồi. Mấy ngày trước đoàn phim Tru Tiên gọi đến, nếu không có thay đổi gì thì mấy tháng nữa sẽ nhập tổ đóng phim.

- Chính là bộ phim mà lần trước anh đi thử vai à?

- Ừm, còn em? Vẫn tiếp tục ghi hình Thiên Thiên Hướng Thượng phải không?

- Ừm, cái này khẳng định rồi, là lịch trình cố định. Với lại, cũng sẽ tiếp cận với vài dự án điện ảnh, phim bộ khác. Hẳn là cũng tiến tổ sớm thôi.

- Nhanh vậy sao? Không được nghỉ ngơi chút nào rồi…

Tiêu Chiến xoay người. Vương Nhất Bác thuận tay duỗi thẳng, ôm lấy anh, kéo vào phía lồng ngực mình. Tiêu Chiến kéo chăn đắp lên cho cả hai đàng hoàng.

TƯƠNG LAI (BJYX)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ