Part 10. Starbucks của Vu Bân

892 63 4
                                    

Con người đôi khi cũng rất phiền toái. Trông thấy Vương Nhất Bác thân cận với Tiêu Chiến, Vu Bân không khỏi học theo Đại Thành chút dáng vẻ bất mãn. Có vài người vì bất mãn của bản thân mà chính là liền muốn phá hỏng sự ăn ý, bình yên của người khác.

Có lần trông thấy Vương Nhất Bác, Vu Bân liền mang ghế ngồi cạnh bên, vừa cười vừa đưa cho cậu một cốc Starbucks: "Này, anh thấy cậu hai ngày này hình như ngủ không ngon. Anh vừa mua ly café, cũng chưa có uống, cho cậu." Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm ly café thật lâu, ngay vào lúc tất cả mọi người nghĩ là sẽ từ chối thì cậu đưa hai tay lên nhận, cũng mỉm cười nói cảm tạ: "Bánh Cá, cảm ơn."

Vu Bân mỉm cười vội vàng khoát tay nói: "Không cần khách khí, bọn mình cùng làm việc với nhau cả. Lần sau có rảnh, chúng ta cùng đi chơi ván trượt đi. Nghe nói sắp tới cậu có tham gia ghi hình tiết mục nào đó có trượt ván, đến lúc đó học được chiêu thức mời, nhớ kỹ vào rồi chỉ cho anh với. Nếu rảnh rỗi có thể cùng đi chơi đùa… Còn có, cái kia, xe motor á, anh cũng quen một vị caca chơi xe như cậu, muốn nhờ anh đến hỏi một chút, cái áp xe…"

"Hai người trò chuyện đi, tôi vào trong xe chợp mắt một lúc." Tiêu Chiến đứng dậy, thẳng bước rời đi. Vương Nhất Bác cũng muốn cùng theo anh đi vào xe nghỉ, vậy mà Vu Bân dường như không nhìn thấy ý tứ đó, tiếp tục lôi lôi kéo kéo cậu hỏi về vấn đề của xe motor.

Mắt thấy Tiêu Chiến đi càng ngày càng xa, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng không còn kiên nhẫn được nữa, gọi Chiến ca, rồi lại quay sang Vu Bân nói: "Bánh Cá, tôi muốn đi khớp thoại. Việc này lúc nào rảnh nói tiếp." "Chiến ca, Chiến ca! Đợi em một chút" Nói xong cũng không thèm quay đầu lại, chỉ hướng Tiêu Chiến mà chạy đến.

Vu Bân nhìn Nhất Bác chạy xa thì cười trộm không thôi. Người như cậu ta, một chút nói láo cũng không biết cách. Đại khái đều có thể lấy cớ như đi vệ sinh hay cái gì khác đi, vậy mà lại nói mình đi khớp thoại. Lam Vong Cơ kia quanh đi quẩn lại cũng chỉ có: "Ừm", "Ngụy Anh", "Được.", làm gì cần phải đi khớp thoại, cậu là đứa ngốc có phải không?

Trở lại xe bảo mẫu. Thật ra xe này không phải xe của phía Tiêu Chiến, mà là của phía Vương Nhất Bác. Nói thế nào, lớn nhỏ gì thì cậu cũng là minh tinh, công ty vẫn luôn phân bổ trợ lý lẫn xe bảo mẫu, thợ trang điểm…một thứ cũng không thiếu. Không như Tiêu Chiến, ngoại trừ bản thân và một tờ hợp đồng, cái gì cũng không có. Vương Nhất Bác vô cùng vui vẻ tự nhiên, đối với Tiêu Chiến chia sẻ hết thảy những gì mình có. Cậu cảm thấy, chỉ cần là Chiến ca muốn, ngay cả sao trên trời cũng có thể vì anh đi hái.

"Ca, anh đi chậm một chút, cẩn thận té." Vương Nhất Bác cầm theo cà phê đuổi theo, vừa chạy vẫn không quên nhắc nhở Tiêu Chiến chú ý dưới chân. Tiêu Chiến cảm thấy trong lòng hơi lấn cấn, cậu bạn nhỏ này bộ tưởng mình là con gái sao? Mình đường đường là đại nam nhân, làm sao có thể bảo té liền té? Anh dừng bước vừa định nói mấy câu cho cậu ấy bớt lo, không nghĩ tới tầm mắt lại thu vào hình ảnh ly Starbuck kia. Vương Nhất Bác chạy đuổi theo mà còn thận trọng đem ly café bảo hộ ở trước ngực, sợ rơi đi mất. Anh trông thấy liền lập tức quay người, không phải chỉ là ly café sao? Có gì đặc biệt hơn người, ngày mai anh sẽ bảo trợ lý đi mua 100 cốc, mời toàn đoàn phim uống! Đi vào trong xe, Tiêu Chiến cũng không nói lời nào, chăm chăm chui vào chỗ ngồi phía sau xe, nhắm mắt đi ngủ. Đương nhiên, cụ thể có ngủ thật hay không, ước chừng cũng chỉ có người trong cuộc mới biết.

TƯƠNG LAI (BJYX)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ