Part 44.

427 34 1
                                    

Mọi người ra khỏi rạp chiếu phim, Vương Nhất Bác biết mình đã làm sai, im thít đi sau lưng Tiêu Chiến không nói lời nào. Tiêu Chiến đi phía trước, chốc chốc lại quay lui nhìn Vương Nhất Bác cúi đầu đi theo mình, chỉ biết lắc đầu cam chịu. Giờ thì xong rồi, cũng không phải chuyện gì quang vinh, chuyện nên biết lẫn chuyện không nên biết đều đã bày ra trước mặt mọi người rồi. Ha…

Trác Thành đi bên cạnh Tiêu Chiến, cứ liếc trộm anh mãi, miệng chớm muốn nói rồi lại thôi. Cuối cùng ngẫm lại vẫn quyết định ngậm miệng đã, đợi tim được lời nói thích hợp rồi nói sau. Mọi người tùy ý tìm một tiệm bánh ngọt nhỏ, mỗi người tự gọi bánh và đồ uống rồi ngồi chụm lại, đem mấy bàn ghép lại với nhau.

Tiêu Chiến không mở miệng, Vương Nhất Bác lại càng không dám. Mọi người không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Trong một khoảng thời gian, cả đám người cứ vậy mà đồng loạt im lặng cắm cúi ăn bánh.

Thật lâu sau, Đại Thành quay trái, quay phải nhìn nhìn, thật sự không nhịn được nữa, đánh liều dẫn đầu mở chuyện: "Chiến ca, hai người rốt cuộc là quan hệ gì?".

Đại Thành mở miệng liền phá vỡ cục diện bế tắc. Mọi người thấy cậu đặt câu hỏi cũng nhất loạt ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến chờ đợi, hy vọng nghe thấy anh cho họ một đáp án. Tiêu Chiến trừng mắt nhìn Đại Thành một cái, lại bị cái nhìn của đám người làm cho cả mặt như bị phơi ra trước nắng. Rơi vào đường cùng chỉ có thể bưng đồ uống lên che giấu bối rối, uống một ngụm. Sau một lúc hít vào, rồi chậm rãi nói:

- Chính là quan hệ mà mọi người nhìn thấy đó.

Thấy Tiêu Chiến trả lời khẳng định như vậy, Tuyên Lộ kinh ngạc hỏi lại: "Thật luôn đấy hả?"
Vu Bân nhún vai cười, một bộ dạng đắc ý biểu tình như tôi sớm đã biết rồi, các người giờ mới vỡ lẽ ra. Bọn Kim Lăng hết hồn, cằm bất giác rớt xuống đóng không được. Lưu Hải Khoan cũng bất đắc dĩ cúi đầu, im lặng uống trà sữa. Kỷ Lý căng thẳng nhìn Tiêu Chiến và Nhất Bác, hiểu thì hiểu chứ không ngờ đến anh lại trực tiếp thừa nhận.

Chỉ có Vương Nhất Bác vui ngỡ ngàng, ngẩng đầu. Cậu vẫn luôn cho rằng Tiêu Chiến sẽ tìm mọi cách nói tránh cho sự việc qua đi. Vừa rồi cũng đã sớm hạ quyết tâm, cho dù anh nói gì, cũng sẽ phối hợp thật tốt cùng anh. Nói dối cũng được, phủ nhận quan hệ cũng được, tuy rằng có chút mất mát, nhưng chỉ cần là kết quả Chiến ca muốn, cậu nhất định vượt lửa, băng sông cũng không chối từ.

Vậy mà ngoài dự đoán của mọi người, Tiêu Chiến lại một câu biện giải cũng không dùng đến, cứ như vậy thừa nhận.

- Chuyện khi nào? Chiến ca, hai người các anh sẽ không phải là do diễn mà sinh tình chứ, có nhầm không vậy? Tốt xấu gì cũng đều là hai tên đàn ông… Ưm…

Kỷ Lý biết Đại Thành không có tâm cơ, càng không có ý khinh rẻ, chỉ là lời nói đi trước suy nghĩ. Nhưng vẫn là sợ hắn nói lung tung, khiến hai người chịu đả kích, liền duỗi tay chụp kín miệng Đại Thành, cười nói:

- Chiến ca, Nhất Bác, hai người biết tên Đại Thành này nói chuyện không kịp suy nghĩ, đừng để bụng nha. Hai người có quan hệ gì đi nữa, kỳ thật cũng chẳng quan trọng, chỉ cần hai người vui vẻ là tốt, hạnh phúc là tốt rồi.

- Cái đó, Tiện Tiện của bọn ta cùng Lam Vong Cơ có tình với nhau, người nhà vui vẻ chúc mừng mà thôi, có vấn đề gì nữa? Vốn dĩ chúng ta diễn cũng chính là cái này. Mỗi ngày bị hai người từ trong phim đến ngoài đời hun đúc, tôi cũng cảm thấy hai người rất xứng đôi. Tiện Tiện, mừng cho cậu.

Tuyên Lộ cười, nâng cốc nước của mình chạm khẽ vào thành cốc Tiêu Chiến, tự mình bày tỏ thái độ chúc phúc. Tiêu Chiến nhìn Tuyên Lộ, cảm kích tươi cười nói: "Cảm ơn sư tỷ." Ân Khiết ngồi cạnh cũng mỉm cười, ánh mắt cong cong biểu ý chân thành.

Vu Bân nhún vai: "Chuyện bọn họ tôi cũng sớm biết rồi. Kích động gì đó nên chịu thì cũng đã chịu qua. Sớm thấy bình thường rồi. Đây là quan hệ riêng của hai người, đối với chúng ta không có ảnh hưởng gì."

"E hèm, thật ra hai người ở bên nhau cũng rất…ừm…cũng…rất tốt đẹp. Đối với nhân vật hai người vào vai, lúc bắt đầu, tôi thấy diễn còn câu nệ, gượng gạo. Chỉ mấy hôm sau, lại càng diễn càng tự nhiên. Cũng có đoán biết được, hai người đang yêu đương. Vong Cơ, hi vọng đệ vui vẻ." – Hải Khoan lắp bắp nói.

Nhóm Nghĩa Thành và Vương Dực Chu, Chu Tán Cẩm, Tào Dục Thần không lên tiếng, chỉ sau mỗi lời người khác nói ra, lại đem đầu đi gật lấy gật để. Hạo Hiên còn giơ ngón tay cái khích lệ Vương Nhất Bác.

Chỉ có nhóm Kim Lăng, ba người mặt mũi hóng hớt, mắt chớp chớp không ngừng, kinh ngạc vô cùng. Trịnh Phồn Tinh vừa định mở miệng nói chuyện, Vu Bân lập tức chặn lại: "Con nít con nôi, ngậm miệng."

TƯƠNG LAI (BJYX)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ