Chap 33

769 88 2
                                    

Hoseok buổi sáng được Taehyung quấn mấy lớp áo, tiếp nữa mới để cậu trai đi ngắm mặt trời mọc. 

Cậu trai trước giờ hiếm có dịp ngắm mặt trời mọc, thêm nữa ở Seoul toàn là những tòa nhà cao chọc trời, muốn thấy cũng khó. Nhìn mặt trời nhô lên từ dãy núi đối diện, màu như quả trứng muối, Hoseok không phủ nhận cậu ngày càng yêu thích cuộc sống này, yên bình và tự do. 

Không phải cuộc đời này cậu trai cũng vì hai từ "tự do" để tạo động lực cho bản thân sao. Cậu lén nhìn Taehyung kế bên, sườn mặt điển trai lạnh lùng nay trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, Hoseok nghĩ mình mỗi lúc mỗi quý trọng cảm giác được ở cạnh cậu Taehyung, dù lí do là gì cậu trai chả mấy hiểu rõ. 

Taehyung chuẩn bị sẵn nước trà ấm đựng trong bình giữ nhiệt, rót ra đưa cho Hoseok. Cậu chu môi thổi thổi, thích thú nhìn hơi nóng tỏa ra từ cái cốc. Taehyung theo thói quen nhích gần lại kế bên Hoseok, để cậu trai dựa vào vai mình. 

Hoseok thở ra một hơi, bàn tay vô thức giơ lên nơi ánh mặt trời đầu tiên đang soi rọi mảnh đất xanh ngời, Hoseok tự nhiên không muốn về nữa. Nơi này thoải mái quá, không cần phải suy nghĩ trước suy nghĩ sao, cũng chả cần là thế gia công tử gì cả, chỉ là một người bình thường ở cạnh người mình yêu thương. 

Bàn tay đang cảm nhận tia nắng ấm bị bàn tay to lớn khác nắm trọn, Taehyung làm sao không hiểu cậu trai của hắn nghĩ gì, giọng nói cam đoan "Chúng ta sẽ lại đến nữa. Chỉ cần con muốn, ta đều cho con tất cả". 

Hoseok bằng một suy nghĩ nào đó, siết tay bàn tay đang nắm lấy bàn tay mình, cười đáp "Được ạ". 

Ngắm bình mình xong thì Hoseok và Taehyung dùng bữa sáng, soạn đồ để về lại Seoul. Bản thân hắn cũng luyến tiếc khoảng thời gian ít ỏi ở bên cạnh người mình yêu, nhưng hắn càng vui hơn khi cậu trai dần dần chấp nhận hắn bước vào cuộc sống mình. 

Có thể vì Hoseok còn ngây ngô chưa hiểu sự đời, chưa hiểu thế nào là yêu một người nhưng Kim Taehyung thì không. Bởi lẽ hắn dùng tuổi trẻ, dùng mười năm lăn lộn ngoài xã hội để biết được, hắn ngoài Jung Hoseok ra thì con tim khô cằn này không chứa chấp bất cứ ai, kể cả bản thân hắn. Hắn yêu thương Jung Hoseok, điều khiến hắn sống sót sau mỗi cuộc rượt đuổi truy sát chính là cậu trai. 

Ngắm nhìn Hoseok đang túm lấy Yeontan quậy phá cho vào lồng, hắn khẽ cười, đúng vậy, đời này của hắn chỉ vì cậu trai mà sống. 

Cả hai về đến nhà cũng gần bốn giờ chiều. Hoseok vừa vào cửa đã thấy mớ hành lý vali được người hầu mang xuống, để ngăn nắp. Cậu khó hiểu nhìn quản gia, quản gia từ tốn "Ông chủ có chuyến bay đi Mỹ vào bảy giờ tối nay thưa cậu chủ". 

Hoseok ngạc nhiên, sao cậu không nghe nói gì cả. Trông thấy nét mặt hoang mang của cậu trai, quản gia Kim cởi áo khoác của cậu trai, vắt nó trên cánh tay mình "Ông chủ nhận được lịch họp gấp vào thứ bảy, nhưng vì muốn đưa cậu chủ đi chơi nên đã dời nó lại vào ngày hôm nay". 

Hắn vừa lái xe, vừa nấu ăn, dọn dẹp còn chăm sóc Hoseok, chưa kịp nghỉ ngơi đã phải chuẩn bị bay đi nước ngoài ngay trong ngày, tất cả chỉ vì không muốn thất hứa với Hoseok. 

[END][VHope] Dưới ánh mặt trờiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ