Chap 22

919 105 5
                                    

Dù Taehyung đã cố gắng nhẹ nhàng nhất, nhưng khi đặt cậu trai xuống giường Hoseok vẫn không kiềm được run lên nhè nhẹ. Cơ thể cậu trai đầy vết thương, da thịt với những vết roi chồng chất. Bác sĩ y tá đã đừng đầy giường. Trước khi Taehyung nổi bão thì Seokjin đã nhanh chóng ra lệnh cho họ vệ sinh vết thương và băng bó cho cậu trai, còn mình sẽ kéo Taehyung ra thư phòng.

Mặc dù bị anh họ mình lôi ra ngoài hắn vẫn không quên liếc ánh mắt sắc lạnh "Chăm sóc cậu ấy cho tốt". Lời mệnh lệnh như dao kề cổ, bác sĩ không ai dám phân tâm, thay nhau kiểm tra sát trùng cho cậu. 

Kim Taehyung ngồi trên ghế, gương mặt che phủ bởi sự tàn nhẫn, Kim Seokjin dù ở bên cạnh hắn nhiều năm cũng bị áp lực làm cho khó thở. Những ngón tay hắn thay nhau gõ lên mặt bàn, Kim Taehyung mỗi lần cáu giận sẽ hút thuốc. Nhưng bây giờ hắn mặc kệ những điếu xì gà đắt tiền vẫn yên vị trong hộp, hắn nghĩ bây giờ chỉ có xả súng với ba đời tổ tiên nhà họ Choi mới khiến cơn tức trong hắn thuyên giảm. 

Kim Seokjin hiểu hắn nghĩ gì, đặt trước mặt hắn ly nước "Uống đi cho bình tĩnh lại". Xong lại mở điện thoại, bên trong là đoạn clip mong là em trai mình coi sẽ bớt tức giận. 

Taehyung coi một chút, xong lạt không ngần ngại quăng xuống bàn "Em thấy vậy vẫn còn nhẹ. Nhưng dù sao giữa chết với sống không bằng chết em sẽ chọn vế sau". 

Nhìn bà ta bị hành hạ, bị những con người thấp kém bà ta thường khinh thường chà đạp thể xác, Taehyung chưa thể hạ dạ được, hắn lấy điện thoại gọi cho người nào đó, Kim Seokjin khoanh tay đứng kế bên. Anh nghe hắn ra lệnh tống cổ Kim Chanwoo, sắp tới là Choi Siyeon đến ngôi nhà cạnh nhà thờ tổ của họ, dặn dò nếu không có sự cho phép của Kim Taehyung thì đừng hòng ai bước ra nửa bước. 

Kim Seokjin biết căn nhà đó chính là nơi Taehyung thanh trừng những kẻ không nghe lời, một nhà giam hoa lệ dành riêng cho người nhà họ Kim. Nếu Choi Siyeon thấy được người chồng mình bây giờ, hắn chờ mong vô cùng. Kim Seokjin biết điều không lên tiếng, quản gia Kim bên ngoài gõ cửa ba cái, hắn trầm giọng "Vào đi". 

Vị quản gia tầm năm mươi bước vào, cung kính "Ông chủ, bác sĩ nói đã băng bó xong cho cậu chủ nhỏ'. 

Taehyung dặn dò anh họ mình trước khi theo quản gia ra ngoài đi thăm Hoseok "Còn lại giao cho anh, em muốn nhà họ Choi ngày mai biến mất khỏi Hàn Quốc". Kim Seokjin nhìn đồng hồ, không khỏi muốn đánh cho tên em họ này vài cú. Lại bắt anh tăng ca, lần này Kim Seokjin phải đình công nghỉ phép dài hạn, chứ không để tên Kim Taehyung bóc lột công sức lao động của mình mãi được. 

Kim Taehyung mở cửa phòng, trên chiếc giường phủ tấm drap màu đen u ám, Hoseok nhỏ bé nằm trên đó với gương mặt không một tí máu, bác sĩ phải truyền thêm nước biển cho cậu trai. Vị bác sĩ dẫn đầu báo cáo lại với hắn rằng trên người cậu vết thương đã được sát trùng, hiện tại y tá sẽ mỗi ngày thay băng kèm theo danh sách món ăn được và không ăn được, tránh vết thương đau nhức và nổi mủ. Quản gia kế bên tỉ mỉ nghe ghi chép lại, riêng Taehyung ngồi bến mép giường, đôi mắt nhiều cảm xúc không rõ. 

Quản gia ra lệnh cho người hầu tiễn họ về, quay sang Taehyung nhỏ giọng "Ông chủ, ngài có cần đi nghỉ ngơi không? Chúng tôi sẽ trông chừng cậu chủ". Hắn nhẹ nắm lấy bàn tay gầy gò, áp lên mặt mình, nhiệt độ ấm áp từ đó truyền đến làm trai tim đập mạnh của hắn yên ổn hơn phần nào "Không cần, tôi sẽ chăm sóc Hoseok". 

[END][VHope] Dưới ánh mặt trờiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ