Chap 50

779 85 6
                                    

Gần như cả ngày học hôm nay Hoseok không thể nghe lọt tai bất cứ một chữ nào từ bài giảng mà thầy cô đang cố truyền thụ vào đầu cậu trai. Đến cả môn văn học yêu thích của mình Hoseok vẫn không thể tập trung nỗi. Cậu thất thần nhìn ra phía cửa sổ phòng học, lần đầu tiên cảm nhận thời gian trôi qua cực kì chậm. 

Lòng cậu trai như bị lửa đốt, nóng rang, Jungkook ngồi bên cạnh có thể cảm nhận được Hoseok không yên, cả ngày hôm nay cậu ấy im lặng đến đáng sợ. Mặc cho bình thường Hoseok có thích an tĩnh nhưng không đến nổi nửa chữ cũng chẳng muốn thốt ra như hôm này. Điều đó làm cho Jungkook chắc chắn rằng con nhỏ Kim Chanmi nhất định đã làm gì Hoseok của cậu. Gương mặt vốn dĩ lúc nào cũng như thái dương tỏa nắng, khiến người khác cảm mến bây giờ lại trở nên ủ rũ vô cùng đáng thương. 

Jungkook chịu không nỗi, giật lấy cây viết trong tay Hoseok, hẳn là cậu ấy không biết từ nãy giờ mình chỉ là đang vẽ những vòng tròn vô nghĩa. Cậu thở dài "Hobi, cậu muốn về nghỉ sớm không, mình sẽ xin phép thầy để cậu về nghỉ ngơi. Thật sự bây giờ cậu không có một tẹo sức sống nào cả". 

Hoseok kéo tay áo nhìn đồng hồ, chỉ còn ba mươi phút nữa sẽ kết thúc tiết học cuối, cậu trai nhẹ lắc đầu "Không cần đâu. Mình chỉ là...hơi mệt thôi" 

Hoseok thều thào, cậu trai không biết chất giọng luôn nhẹ nhàng của mình nghe qua chán chường kinh khủng. Jungkook biết thừa Hoseok có gì đều giấu trong lòng, chỉ có thể cách vài phút lại nhẹ xoa đầu cho cậu, nhưng tâm trạng Hoseok vẫn không có dấu hiệu khá hơn. 

Tiếng chuông kết thúc giờ học vừa điểm, cậu trai như chỉ đợi có thế, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai dọn dẹp sách vở cho vào cặp, thành thử ra ngoài trừ giáo viên thì cậu trai chính là người đầu tiên chạy ra khỏi lớp. Gani học cách lớp Hoseok ba phòng, vì ngồi bàn đầu nên cô bé thấy rõ ràng anh Hoseok đi cực kì gấp, thậm chí cô nàng còn nghĩ bình thường di chuyển trên sân khấu anh còn chưa nhanh như thế. Đôi mắt to tròn hơi cụp xuống, bàn tay vừa nhắn tin xong liền cho điện thoại lại vào túi. 

Hoseok thấy chiếc xe màu trắng bóng loáng đang đậu ở chỗ quen thuộc, hơi thở ra. Sáng nay cậu Taehyung có nói hôm nay sẽ không đến đón cậu trai được, tài xế của hắn sẽ đến đón cậu về. Nếu bây giờ cậu Taehyung thật sự đến, bản thân Hoseok không biết mình phải đối mặt ra sao. Vì cậu trai vẫn chưa chuẩn bị tâm lí nỗi. 

Ngồi trên xe với nỗi lòng nặng trĩu, đôi mắt linh động cũng trở nên ảm đạm nhìn con đường quen thuộc, rõ ràng nói với bản thân hơn trăm ngàn lần phải tin tưởng cậu Taehyung, nhưng lại không tránh được dao động với những suy nghĩ không đâu vào đâu. Bàn tay đặt dưới hai đùi lại thêm nắm chặt, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi. Đúng vậy, ít nhất là Hoseok tin tưởng như thế. 

Tài xè cúi người mở cửa xe cho cậu, Hoseok chần chừ mấy phút, cuối cùng cũng bước ra. Chậm chạp nhìn dàn hầu gái gập người chào đón cậu chủ nhỏ, Hoseok vẫn như người ngủ mơ mà đi vào. Chỉ đến khi thấy vị quản gia cung kính nở nụ cười chuẩn mực mới khiến cậu tỉnh táo lại "Cậu chủ nhỏ đã về rồi ạ? Cậu chủ có muốn dùng bánh ngọt cho buổi xế không, ông chủ vừa căn dặn đầu bếp làm món bánh mới cho cậu". 

[END][VHope] Dưới ánh mặt trờiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ