Chương 110

320 27 0
                                    

Chương 110: Sự Phản Bội Tột Cùng (4): Đại Ma Đầu Ở Cung Hàn Thanh

Edit: DLinh

*****

Đối với lời nói của Lauren, Lục Ly không hề hồi đáp.

Chuyện quá khứ cả hai đều hiểu rõ mười mươi, nói nhiều hơn nữa cũng chẳng có ích gì.

Nếu nói và làm có thể đi cùng nhau, người nọ cũng không đến mức khổ đau như vậy.

Nhìn rõ hiểu rõ rồi, nhưng thật sự có những việc dù đụng phải vách tường cũng chẳng thể quay đầu.

Lauren cũng hiểu Lục Ly mù quáng đến mức nào, vậy nên chỉ càm ràm thêm vài câu rồi không nhắc tới nữa.

Hắn nghiêm mặt nói: “Sáu phái Nam Sơn đã bắt đầu bày mưu thảo phạt cung Hàn Thanh.”

Lục Ly đáp lời: “Không vội.”

Lauren rất lo lắng: “Đây là chuyện không sớm thì muộn, ngươi…” Hắn do dự một chút rồi cũng không nói hết nửa câu còn lại.

Lục Ly lại bảo: “Một thời gian nữa thôi, đến lúc đó phiền ngươi dẫn hắn rời đi.”

Lauren hít vào một hơi, chỉ biết gật đầu nói: “Được.”

Khi Lục Ly về phòng, trên vai đã phủ một lớp tuyết, tóc hắn cũng hơi ẩm ướt, khí lạnh tỏa ra từ mọi chỗ trên thân.

Tạ Kiến Vi nhận thấy mùi tuyết lành lạnh, mở mắt nhìn hắn, hỏi: “Bên ngoài tuyết rơi dày vậy à?”

Lục Ly cởi áo khoác, làm khô tóc rồi mới tới gần anh: “Trời còn chưa sáng, ngủ thêm một lát đi.”

Tạ Kiến Vi dịch vào bên trong, chừa chỗ cho hắn, lại hỏi: “Vết thương có nứt ra không? Có cần đổi lại thuốc không?”

Lục Ly lắc lắc đầu: “Không cần đâu.”

Tạ Kiến Vi nói: “Ta mong ngươi mau bình phục, cũng hy vọng sau này ngươi có thể không bao giờ bị thương nữa.”

Mắt Lục Ly sáng lên, nhưng giọng nói thì lại trầm xuống: “Xin lỗi, điều này không thể hứa được với ngươi.”

Tạ Kiến Vi lại bảo: “Ngươi không cần hứa vơi ta, chuyện này ngươi phải hứa với bản thân mình!”

Lục Ly rủ mắt xuống, âm thanh thốt ra rất nhẹ: “Ừ, trong lòng ta hiểu rõ.”

Tạ Kiến Vi định lên tiếng, song lời nói đã ra đến cửa miệng lại phải nuốt trở vào.

Anh muốn nói rằng, nếu người đời không thể chấp nhận Ma tu, vậy cũng không cần hòa nhập với bọn họ làm gì. Anh và hắn có thể cùng nhau xa lánh thế gian, có thể không cần quan tâm tới bất kỳ ai, cũng chẳng cần phải ở lại cung này làm bia ngắm cho kẻ khác. Anh và hắn có thể ung dung sống giữa thiên nhiên, sóng vai đi dạo khắp chân trời góc bể … Tại sao không làm như vậy? Tội gì phải tranh đến đấu đi với những kẻ kia.

Chỉ là lần này Tạ Kiến Vi biết rất ít, thế nên không tiện nói nhiều.

Hai người im lặng một lúc lâu, xong Tạ Kiến Vi mới nói: “Mau lên đây, trong chăn rất ấm.”

Lục Ly cởi giày, lên giường.

Trong chăn quả thật rất ấm, còn có cả mùi hương mê người cùng độ ấm cơ thể đầy quyến rũ của ai kia.

Các nguyên soái đồng loạt đòi ly hônNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ