Đẽo xong thanh kiếm từ gỗ cây mơ Ngôn Khanh mới nhận ra một điều: Kiếp trước y dùng hồn ti làm vũ khí nên căn bản không thạo dùng kiếm. Trong khi đó tại tông Vong Tình, dù có là đệ tử sơ đẳng đến đâu thì cũng đã thuộc làu làu chiêu thức kiếm pháp, học đường Phù Đài sẽ không mở những lớp học tương tự. Và vì vậy y chỉ có thể tự học mà thôi.
Nghĩ đoạn Ngôn Khanh liền đi tìm Tạ Thức Y mượn kiếm phổ.
Tạ Thức Y ngồi trên đỉnh Ngọc Thanh, nghe Ngôn Khanh nói xong hắn mới hướng tầm mắt lạnh lùng của mình xuống dưới: "Ta không có kiếm phổ."
Lấy làm kinh ngạc, Ngôn Khanh cho rằng Tạ Thức Y đang lừa mình: "Không có kiếm phổ? Sao đệ tử đứng đầu tông Vong Tình lại không có kiếm phổ?"
Tạ Thức Y không giải thích rằng công pháp của hắn được kế thừa từ thần thượng cổ, nên hoàn toàn không cần kiếm phổ. Hắn chỉ hỏi: "Ngươi cần kiếm phổ làm gì?"
Ngôn Khanh giơ thanh kiếm của mình lên và nói với vẻ đương nhiên: "Thì để học mấy chiêu kiếm chứ sao. Dù ta cầm kiếm làm bộ làm tịch thôi thì cũng không thể không biết sử dụng được. Đến lúc đấy lại khua tay múa chân trên bục tỷ thí thì mất mặt lắm, không phải à?"
Tạ Thức Y nghe vậy bật cười, rồi nhẹ nhàng hỏi ngược lại: "Ngươi cho rằng học được kiếm chiêu rồi thì sẽ không còn mất mặt?"
Hắn vẫn luôn ngấm ngầm phản đối chuyện Ngôn Khanh tham gia đại hội Thanh Vân.
Ngôn Khanh: "..." Có lý. Nước đến chân mới nhảy như y thì chắc chắn sẽ không luyện ra được thành tựu gì.
Tạ Thức Y là tu sĩ tu kiếm đạo bậc nhất của Thượng Trùng Thiên, kẻ dám dùng kiếm đối đầu hắn sẽ chẳng có kết cục tốt lành.
Tuy nhiên Ngôn Khanh vẫn nghiêm túc nói: "Tiên Tôn, đề nghị ngươi không nên dùng giọng điệu ngạo mạn nhằm hạ nhục một nhân tài kiếm đạo tiềm tàng. Không biết cái gì gọi là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây hả?"
"Được," Tỏ vẻ rất biết lắng nghe ý kiến của người khác, Tạ Thức Y gật đầu. Sau khi một tấm phù truyền âm xuất hiện trong tay, hắn bình tĩnh nói với Ngôn Khanh: "Ta chờ."
Hắn truyền tin cho Lạc Trạm, nhờ Lạc Trạm tìm một loạt kiếm phổ nhập môn cấp thấp từ Tàng thư các và đưa đến đỉnh Ngọc Thanh.
Lạc Trạm không cần nghĩ cũng biết số kiếm phổ này là để chuẩn bị cho vị "đồ tức" nọ.
("đồ" trong đồ đệ, "tức" là nàng dâu)
Sau đó, Ngôn Khanh bắt đầu chuỗi ngày ôm kiếm phổ mà miệt mài nghiên cứu ở học đường.
Kiếp trước, trong mười năm theo học tại Đăng Tiên các cùng với Tạ Thức Y, không phải Ngôn Khanh chưa từng được tiếp xúc với kiếm đạo, nhưng sau trăm năm chỉ dùng mỗi hồn ti thì y đã sớm lụi nghề từ lâu.
Vấn đề là nay đã dự thi dưới tư cách đệ tử tông Vong Tình thì y nhất định phải nhuần nhuyễn kiếm pháp tông môn, nếu không sẽ dễ dàng lộ tẩy.
Bất Đắc Chí hiện còn ngủ trong không gian, chỉ có mở mắt ngắm linh thạch rực rỡ mỗi ngày mới có thể an ủi nỗi đau sâu tận tâm hồn nó. Sau một phen đấu tranh nội tâm gay gắt, cuối cùng nó cũng thầm chấp nhận việc chủ nhân của mình từng nắm trùm Ma vực.
BẠN ĐANG ĐỌC
[1][Đam] Trở lại thời Tiên Tôn còn niên thiếu
General Fiction[Trở lại thời tiên tôn còn niên thiếu- Thiếp Tại Sơn Dương] Tags: Đam mỹ, 1x1, HE, tiên hiệp, tu chân, điềm văn, xuyên sách Nhân vật chính: Ngôn Khanh, Tạ Thức Y Tóm tắt bằng một câu: Gặp nhau thuở nhỏ, bầu bạn tới già. Lập ý: Thân xác làm lồng giam...