Chương 107. Thành Thập Phương 3

1.5K 130 16
                                    

Ngôn Khanh chứng kiến cả cuộc đời của Vi Sinh Trang chỉ trong một đêm trên thực tế.

Y ra ngoài khi trời đã sáng, Tạ Thức Y chờ y rất lâu.

Chiếc bàn dài trong quán trọ kê sát cửa sổ, ánh bình minh đỏ quạch tràn qua khung cửa vào phòng. Trước bàn, Tạ Thức Y cụp mắt vuốt ve viên ngọc ẩn khí, cổ tay ngọc ngà dẻo dai, sắc mặt lạnh lùng, trông hắn như một bức họa giữa bóng tối nhập nhoạng.

Có lẽ bởi đã biết rõ những chuyện xảy ra vào năm Kinh Hồng thứ nhất nên giờ nhìn Tạ Thức Y, Ngôn Khanh bỗng thấy lòng nhộn nhạo nhiều cảm xúc. Ngôn Khanh đến gần Tạ Thức Y, cúi người và dùng hai tay nâng mặt Tạ Thức Y một cách đầy trân trọng.

Ngôn Khanh khẽ gọi: "Yêu Yêu."

"Sao thế?" Bàn tay Tạ Thức Y dừng lại trên ngọc ẩn khí, rồi hắn buông viên ngọc, ngẩng đầu nhìn Ngôn Khanh, đoạn nhíu mày.

Ngôn Khanh lại nói: "Đừng cử động, để ta nhìn ngươi cho thật kỹ."

Tạ Thức Y: "..."

Nhưng Tạ Thức Y cũng thật sự ngồi im cho y mạo phạm, cặp mắt tối tăm mà bình tĩnh của hắn nhìn xoáy vào Ngôn Khanh.

Nắng chiều nhuộm lên khóe mắt Tạ Thức Y tựa son phấn, lại tựa ráng mây.

Ngôn Khanh chợt nhớ đến ráng đỏ trên con đường từ sòng bạc về Đăng Tiên các vào một năm nào đó. Y bật cười, vừa cảm thấy xúc động trước bể dâu vừa thấy hơi chua xót. Những dấu hiệu nhỏ lẻ tưởng như tầm thường ngày xưa thực ra lại là những khoảnh khắc động lòng.

Ngôn Khanh thầm thì bên tai hắn: "Ta nhìn thấy năm Kinh Hồng thứ nhất trong ngọc ẩn khí Yêu Yêu ạ."

Tạ Thức Y: "Ừ."

Ngôn Khanh: "Nếu Vi Sinh Trang không qua đời thì phải chăng ngươi sẽ không bị hành hạ, cũng không phải trải qua muôn ngàn cay đắng thuở thiếu thời không?"

Tạ Thức Y đáp: "Giả thiết vô nghĩa."

Ngôn Khanh nói: "Ta lại nghĩ là có nghĩa, ta đang nghĩ nếu được trưởng thành trong khỏe mạnh, giàu có, thì ngươi sẽ trở nên thế nào?"

Tạ Thức Y không hề cảm động trước giả thiết dịu dàng của bạn đời: "Không thế nào cả, sẽ chỉ giống bây giờ mà thôi."

Hắn giải thích: "Cái chết đối với Vi Sinh Trang là một sự giải thoát; mà những gì xảy ra trong tuổi thơ của ta cũng không phải là tra tấn đối với ta."

Ngôn Khanh thừ người.

Hơi thở cận kề của y làm Tạ Thức Y hơi bối rối. Hắn vòng tay qua eo Ngôn Khanh, thuận theo tư thế cúi người của y để kéo y ngồi xuống đùi mình. Ánh mắt thoáng ngạc nhiên của y làm hắn hơi mỉm cười, chẳng qua nụ cười cũng tan đi nhanh chóng. Bàn tay khống chế eo Ngôn Khanh, hắn bình tĩnh nói: "Bà sinh hạ ta là để kết thúc tất cả."

"Nếu ngươi muốn đặt giả thiết thì không nên chỉ giới hạn ở việc Vi Sinh Trang có chết hay không. Ngươi nghĩ nếu sống, bà sẽ yêu hay hận ta, sẽ áy náy hay căm ghét ta? Bên cạnh đấy, dưới tình trạng bị yểm ký sinh trong biển ý thức, bà có thể giữ tỉnh táo bao lâu?"

[1][Đam] Trở lại thời Tiên Tôn còn niên thiếuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ