Chương 55. Tiếng đàn lúc trăng lên.

770 66 0
                                    

Song Ngư bước ra ngoài, ngồi xuống ghế.

- Sao rồi?

- Nói rồi. - Song Ngư nói, nhận ly nước mà Bạch Dương đưa cho. - Hắn nói về một người tên Thiên Ưng. Là cùng một người mà Thiên Yết nói.

Nghe được mấy câu này, Nhân Mã có cảm giác như bị sét đánh trúng đỉnh đầu. Cô đờ người, ngơ ra một lát.

- Em sao thế? - Song Tử huých nhẹ cô. - Mấy hôm nay em lạ lắm. Nếu ốm thì nghỉ ngơi đi. Đừng cố quá.

- Cô mới nói đến người nào cơ? - Nhân Mã ngẩn người hỏi lại.

- Thiên Ưng. - Song Ngư nói. - Cô quen người này sao?

Nói xong, Song Ngư lập tức bị tình trạng của Nhân Mã dọa hết hồn. Sắc mặt cô trắng bệch như sáp, mồ hôi túa ra, tay nắm chặt run rẩy. Đây chắc chắn là biểu hiện của sự sợ hãi.

- Cô sao thế?

- Sao lại...sao lại chỉ biết được... - Nhân Mã thì thầm bằng giọng run rẩy. - Nụ cười giống y hệt tôi, nốt ruồi ở xương quai hàm... Ả mò tới tận đây rồi....

- Chẳng hiểu cô nói gì cả. - Song Ngư nói. - Biểu cảm đó là sao? Không phải cô không sợ hãi...

- Ai nói với cô hả? Cô có từng bị ả ta nhét rết vào miệng chưa? - Nhân Mã gầm lên. - Ha. Haha. Ả chắc chắn là đến tìm tôi.

Trạng thái của Nhân Mã dọa cho tất cả những người xung quanh sợ hãi. Bọn họ lần lượt đứng lên, tránh xa khỏi cô. Thậm chí, có một số người còn thủ thế, sẵn sàng đối phó với bất cứ chuyện gì có thể xảy ra.

Nhưng Nhân Mã lại chỉ đứng lên, quay về phòng của mình.

- Chuyện này là sao chứ? - Song Ngư sững ra. - Có ai hiểu được chuyện gì....

- Chúng ta phải tìm ra cô ta trước. - Song Tử nói. - Rồi tốt nhất là khiến cô ta biến mất luôn đi. Cứ để như vậy thì sớm muộn cũng thành tai họa thôi. Bạch Dương. Anh tìm được không?

- Cứ giao cho tôi. - Bạch Dương nói, ngón tay đi lia lịa trên bàn phím. Nếu như chuyện này liên quan đến Nhân Mã, vậy thì hắn lại càng không thể nào bỏ qua được.

----------------------------------------------------

Vì muốn quay lại cuộc sống của người thường, mọi người quay về đúng quỹ đạo sống trước đây. Thời gian không còn bị đảo lộn nữa. Rất nhiều người rất vất vả mới có thể ngủ lại được vào ban đêm, khi mặt trời lặn. Tuy nhiên, điều này là cần thiết cho sau này, nên ai cũng rất cố gắng.

Bắc Miện đã bị cưỡng chế ép quay lại tầng 7. Đến tận khi hắn bị ấn vào trong thang máy, hắn vẫn luôn miệng van xin người Kim Ngưu hãy giết hắn đi, khiến ông anh phát phiền, cho hắn một đấm để ép hắn im miệng lại.

Đêm hôm đó vừa vặn là trăng tròn.

Nhân Mã không ngủ nổi. Hế nhắm mắt lại, trong đầu cô lại xuất hiện gần như ngay lập tức ánh mắt cay nghiệt nhìn cô chằm chằm.

Thiên Ưng chỉ lớn hơn cô hai tuổi, nhưng lại luôn ra vẻ ta đây.

Trước khi tròn 15 tuổi, mọi đứa trẻ được Jack nuôi dưỡng đều phải trải qua bài khảo sát để đánh giá tâm lý tổng quan. Trước thời điểm đó, Thiên Ưng vẫn luôn là một người chị tốt. Vì hơn Nhân Mã hai tuổi, nên lúc nào, những bài tập của Thiên Ưng cũng khó hơn. Bà chị thường xuyên quay về nhà lúc đêm muộn, trên người chi chít vết thương, âm thầm tự sơ cứu cho mình trong im lặng, rồi nằm bên cạnh Nhân Mã. Hè cũng như đông, người chị ấy chưa từng để cô phải lo lắng cho bản thân mình. Thậm chí, cô còn chia mọi thứ mình có cho Nhân Mã.

(12 CHÒM SAO) Đi Tìm Tự DoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ