Chương 120: Não Nhỏ

240 9 0
                                    

#hosophapy
#linhlinh

   Cuối cùng Đỗ Phàm cũng nói xong,cô ấy hoàn toàn suy sụp, cả người như muốn sụp đổ, nhìn thấy điều này, tôi nhanh chóng mang chiếc ghế cho Đỗ Phàm ngồi xuống.

    Tôi không nghĩ Đỗ Phàm lại có trải nghiệm như vậy, hóa ra sự việc Tiền Thành mất tích lại như thế này. Tôi bắt đầu nghi ngờ phán đoán trước đó, những hành vi quái đản khác nhau của Đỗ Phàm dường như khác dự đoán trước đây của tôi.

  Đỗ Phàm thở hổn hển, tôi nhận ra cô ấy đang đổ mồ hôi lạnh, tôi nhanh chóng rốt cho cô ấy một cốc nước.

  Đánh giá về biểu hiện của Đỗ Phàm, những gì cô ấy nói không giống như là đang nói dối. Nhưng nó cũng để lại cho tôi rất nhiều câu hỏi, Tiền Thành bỏ đi với bệnh nhân nhiều năm như vậy giờ còn sống hay chết. Tại sao bệnh nhân biết được mối quan hệ của Đỗ Phàm và Tiền Thành? Chẳng lẽ từ mấy năm trước đã có tai mắt của bệnh nhân trong đồn cảnh sát?

  Hay nói cách khác, trong đồn cảnh sát có người của nhà thờ bóng tối. Nếu không thì sẽ không thể hiểu được những tình huống riêng tư như thế này. Lúc trước tôi nghi ngờ người này là Đỗ Phàm, nhưng bây giờ hình như là có thêm một người khác.

  Đó có thể là ai? Nhờ người này mà nhà thờ bóng tối luôn đi trước một bước, căn bản rất khó để phát hiện. Đỗ Phàm uống chút nước, dần dần bình tĩnh và quay trở lại với dáng vẻ tảng lờ 10.000 năm tuổi của mình, tôi ngập ngừng hỏi:" Sau ngần ấy năm, cô không đi tìm tung tích của Tiền Thành sao?" Mặc dù hỏi hơi thừa, nhưng với tính cách của Đỗ Phàm, nếu tôi không hỏi, cô ấy sẽ không chủ động nói ra.

  "Tìm, đương nhiên tìm." Đỗ Phàm nghẹn ngào nói:" Lần trước xin nghỉ phép chính là để đi tìm tung tích của Tiền Thành, vì vậy mà tôi vội vã đi, tôi đã tìm được một số manh mối, nhưng cuối cùng vẫn không thấy ai."

  Tôi chìm trong suy nghĩ, Tiền Thành sống hay chết giờ đang là một bí ẩn. Đi với kẻ sát nhân, sinh tử chỉ có kẻ sát nhân mới biết.

  Sau khi nghe về Tiền Thành, tôi đã  hiểu tại sao Đỗ Phàm trở thành như bây giờ. Cô ấy vốn là người  hướng nội, Đỗ Phàm cho rằng vì mình nên Tiền Thành mới biến mất.

  Đối với những gì Đỗ Phàm nói, tôi chỉ tin 60% dù sao cũng không có chứng cứ, nghề pháp y phải tin vào chứng cứ.

   Có một câu hỏi, nó khiến tôi tức giận:" Sau nhiều năm như vậy, cô không tìm bệnh nhân sao, hắn ta sau đó đã gây ra rất nhiều vụ án?"

  "Tìm, đương nhiên tìm!" Đỗ Phàm đột ngột hét lên:" Ngay cả trong mơ tôi cũng muốn bắt hắn, cứ cách một thời gian tôi lại gặp ác mộng mơ thấy hắn, khuôn mặt tái nhợt với một nụ cười kì quái, tôi biết hắn ở rất gần tôi. Một ngày nào đó tôi sẽ tìm thấy hắn và khiến hắn sẽ bị trừng phạt."

  "Bình tĩnh, bình tĩnh!" không ngờ vừa nhắc đến bệnh nhân, một người bình tĩnh như Đỗ Phàm lại điên cuồng như vậy, có vẻ như cô ấy thực sự chịu đả kích.

  Đỗ Phàm hoàn toàn không nghe theo lời khuyên của tôi, cả người cong lên, lộ ra một đường cong kì dị.
Nó làm tôi liên tưởng đến một con cá sắp chết khi bị ném lên bờ.

Hồ Sơ Pháp Y _PHẦN IINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ