Chương 49

687 46 0
                                    

Đại tiểu thư này như tắm mình trong gió xuân mỉm cười khiến Mục Hiểu Hiểu sững sờ, nếu không phải vì có mẹ nàng ở đây, nàng thật sự muốn dụi mắt. Đại tiểu thư làm sao vậy? Như thế nào lại khác thường như vậy? Cô đây là đang cười sao? Cô vì cái gì đột nhiên cười?

Lúc cúp điện thoại, Tần Di thật sâu nhìn Mục Hiểu Hiểu một cái, cho nàng một ánh mắt ý vị thâm sâu, làm nàng tự mình nghiền ngẫm lĩnh ngộ.

Mục Hiểu Hiểu bị hù trong lòng run run, nàng thu hồi điện thoại, nghe thấy Tô Thu Vân cười nói: "Mẹ thấy đứa nhỏ này ôn nhu lại có lễ phép, không giống như con nói cao lãnh xa cách nha."

Nếu không có cái liếc mắt của Đại tiểu thư khi cúp điện thoại, Mục Hiểu Hiểu chắc chắn muốn vạch trần cô, nhưng hôm nay, nàng chỉ có thể ngoài cười nhưng trong không cười: "Dạ... Chắc là vậy?"

Tô Thu Vân kỳ quái nhìn nàng một cái, "Con làm sao vậy?"

Bà ấy cảm giác Mục Hiểu Hiểu có điểm không thích hợp, Mục Hiểu Hiểu vỗ vỗ ngực: "Có thể ăn nhiều quá. Vậy giờ con mang mẹ đi thăm Thu Thu."

Đại tiểu thư nói được thì làm được.

Các nàng vừa mới đến bệnh viện, Lưu Vạn Niên liền lái xe lại đây, hơn nữa anh ta còn cố ý điệu thấp lái một chiếc Buick. Mục Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm chiếc xe này nửa ngày, nhịn không được hỏi: "Đại tiểu thư đâu?"

Lưu Vạn Niên mỉm cười nhìn hai người, "Cô ấy đang mua nguyên liệu nấu ăn, nói muốn tự mình nấu cơm."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Vị lão đại ca này, anh nói dối còn có thể giả hơn một chút không? Đại tiểu thư mua nguyên liệu nấu ăn, còn tự mình nấu cơm? Mặt trời mọc từ hướng Tây?

Tô Thu Vân có điểm ngoài ý muốn, bà ấy tươi cười ôn hòa: "Không cần khách khí như vậy, tùy tiện ăn một chút là được, về nhà để Hiểu Hiểu nấu cũng được."

Lưu Vạn Niên đối với người phụ nữ nhìn nhu hòa tướng mạo ôn nhuận trưởng giả phi thường có hảo cảm, anh ta cười cười: "Dì à, không có việc gì, Đại tiểu thư phân phó, nói dì vừa tới khẳng định muốn thăm Thu Thu, cũng nên nghỉ ngơi một chút, dì bên này trước cùng Thu Thu nói chuyện, trong chốc lát con đưa Hiểu Hiểu trở về giúp đỡ."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Không cần.

Nàng không muốn làm trợ thủ.

Nàng muốn làm khách!

Rõ ràng là Đại tiểu thư thỉnh các nàng ăn cơm!

Tô Thu Vân đích xác muốn nói chuyện với Thu Thu nhiều một chút, Thu Thu vừa thấy bà ấy đến, cô bé giống như chó con bị dẫm phải móng vuốt, rầm rì nói chuyện, ôm eo bà ấy: "Ô ô, mẹ ơi, con rất nhớ mẹ, ngày nào cũng nhớ mẹ, mẹ biết không, chị con đáng sợ lắm."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Tô Thu Vân vuốt tóc cô bé, đánh giá sắc mặt: "Như thế nào mà có quầng thâm mắt đây, không phải thức đêm làm bài tập đi?"

Thu Thu: "..."

Mục Hiểu Hiểu cười, nàng thích nhất nghe mẹ nàng nói bằng giọng điệu mềm dẻo này, Thu Thu bắt lấy tay Tô Thu Vân, lại hướng trong lòng ngực cọ cọ, lại ôm eo làm nũng, cái miệng nhỏ chu chu, ai u, quả nhiên đúng là một chuyên gia nũng nịu, một bậc thầy nhõng nhẽo.

[BHTT][Edited] Cấm Đến Gần - Diệp SápNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ