Chương 50: Anh trăng

3.9K 137 4
                                    


  Tiết Chiến vốn dũng mãnh, hôm nay càng không kịp chờ đợi, dốc hết sức va chạm. Tiêu Ngư định trò chuyện với y, cuối cùng ngay cả một câu đầy đủ cũng không nên lời. Nàng há mồm thở dốc, từ từ mở mắt, nhìn Tiết Chiến chảy mồ hôi như mưa, cơ bắp trên thân thể rắn chắc nổi lên, bởi vì có mồ hôi, mà hiện lên ánh nước, toàn thân đầy khí khái nam nhi... Nhưng ngửi mùi mồ hôi bẩn của nam nhân không tốt đẹp gì.

Chờ thật lâu, y mới lẳng lặng ôm nàng, hôn nhẹ lên mặt nàng, giọng nói khàn khàn: "Ở nhà mẹ đẻ có chờ được không?"

Hả? Tiêu Ngư nhìn y, sau đó nói: "Được." Đây là lời nói thật, nếu ở lâu không ổn, sao còn muốn chờ thêm mấy ngày. Khó khi được Tiêu Ngọc Chi không đối nghịch cùng nàng.

Tiết Chiến thấy tóc đen như mực của nàng xoã trên gối, má ngọc hiện ra màu đỏ, môi son xinh đẹp, mới buồn buồn nói một câu: "Thế nhưng trẫm lại không tốt đẹp gì..." Y cắn nhẹ vào môi nàng nói: "Trẫm rất nhớ nàng."

Ngay thẳng như thế, khiến Tiêu Ngư có chút sửng sốt, nhất thời ngơ ngác nhìn y, không biết phải nói gì mới tốt. Chợt mặt nàng nóng lên, chuyển mắt không nhìn y, nói lầm bầm: "Đâu phải thần thiếp không trở lại." Chỉ mấy ngày mà thôi. Y lại áp tới, dùng sức ôm lấy nàng, ép nàng thở không nổi, hỏi nàng: "Niên Niên, vừa rồi thoải mái chứ?"

Mặt Tiêu Ngư càng nóng.

Vừa rồi y vội vội vàng vàng ôm nàng lên giường, đương nhiên tưởng rằng sẽ diễn ra chuyện như ngày thường, đã chuẩn bị kỹ càng, lại không nghĩ rằng vậy mà y lại nằm xuống, hôn nơi đó của nàng... Thường ngày thân mật với y, nàng luôn luôn xấu hổ mở mắt, mới một màn kia, nàng lại không kịp phản ứng, trực tiếp đập vào mắt của nàng. Bẩt tri bất giác nhắm mắt lại, cảm giác này càng mãnh liệt hơn.

Thấy nàng co lại trong ngực y thành một đoàn, Tiết Chiến cười, y dán mặt vào mặt nàng, thấp giọng nói: "Nàng không nói trẫm cũng biết."

Nàng có thích hay không, y dùng mắt liền có thể nhìn ra, mà lại thấy rất rõ ràng.

Tiêu Ngư có chút không muốn để ý đến y rồi, cảm thấy bộ dáng vô lại của y thật sự quá đáng ghét.

...

Trước phủ An vương dừng lại một cỗ xe ngựa nước sơn đen và người đánh xe tóc húi cua, Kỳ vương Triệu Huyên từ bên trong đi ra, hắn mặc một thân cẩm bào màu lam nhạt, chi lan* ngọc thụ. Đi đến trước xe ngựa, liền có một số người theo sau, bẩm báo mọi chuyện với hắn: "Hôm nay Trường Ninh Đại Công Chúa, đi phủ Hộ Quốc Công gặp Hoàng Hậu nương nương."

*cỏ chi và cỏ lan (thời xưa chỉ sự cao thượng, tài đức, tình bạn tốt.)

Triệu Huyên khẽ ừ, biểu lộ chưa có thay đổi gì, ưu nhã vén áo bào lên xe ngựa.

Xe ngựa chạy bình ổn, dáng người Triệu Huyên đoan chính ngồi bên trong. Rèm cửa sổ theo gió nhẹ nhàng lay động, có ánh nắng xuyên thấu qua khe hở chiếu vào, rơi vào trên khuôn mặt bạch ngọc tuấn tú của Triệu Huyên.

Đương nhiên nàng sẽ không hạ thủ với Tiết Chiến...

Để Triệu Họa đi gặp nàng, cùng nàng nói như vậy, chỉ là muốn nhắc nhở nàng thôi. Chớ quên chuyện lúc trước Tiết Chiến đã làm, càng chớ quên, nàng bị ép gả vào cung như thế nào.

...

Tiêu Ngư hồi cung, mới biết được Hàm An cung của Tiết thị, nàng xuất cung ngày thứ hai, cũng ra khỏi Hoàng Cung. Nhưng khác nàng đó là, nàng chỉ là về nhà ngoại ở ba ngày, mà Tiết thị kia, lại tạm thời rời đi Tấn Thành. Tiêu Ngư cảm thấy không hiểu, nhưng lúc trước Tiết Chiến nói với nàng chỉ là ở tạm, cũng không hỏi nhiều.

Nguyên ma ma lại vui vẻ, biết Tiết thị trong cung kia, giống như lão mẹ, ngược lại dứt khoát đi, chí ít nương nương nhà bà không cần nhìn sắc mặt của bà ta.

Ngày hôm đó Tiết Chiến hạ triều chưa đi làm việc chính sự, ngược lại tới Phượng Tảo Cung, lôi kéo nàng đi trong viện tưới nước cho dưa mầm. Nhưng phụ trách tưới nước là Tiết Chiến, nàng chỉ cần ở một bên nhìn là được.

Tiêu Ngư ngồitrên ghế đá, nhìn Tiết Chiến cách đó không xa vén tay áo lên tưới nước, dáng vẻ rất chịu khó.

Nhất thời hưng khởi, liền bảo Xuân Hiểu lấy huyên ra cho nàng, để bên miệng, chầm chậm thổi một khúc Hồ Hương Xuân Hiểu.

Tiết Chiến nghe bên tai truyền đến tiếng huyên, nghiêng đầu, liền nhìn thấy Tiêu Ngư ngồi thổi ở chỗ đó. Nàng mặc váy gấm mã diện màu xanh sẫm, cổ tay trắng nõn tinh tế, một đôi bàn tay trắng như ngọc khéo léo linh động, mười ngón tung bay, không nhanh không chậm. Tiếng huyên kéo dài du dương, có loại cảm giác khoan thai thanh thản. Ánh mặt trời nhàn nhạt ánh vàng chiếu lên mặt nàng, dường như toàn thân đều tản ra hào quang.

Tiết Chiến đi tới, ngồi xuống bên cạnh nàng. Dáng người y cao lớn, lập tức chặn ánh sáng của nàng.

Để huyên xuống, Tiêu Ngư nhìn nam tử bên cạnh, từ trong ngực lấy ra một chiếc khăn, đưa tay thay y lau mồ hôi trên trán. Đã thấy mắt y không chớp nhìn mình, Tiêu Ngư hơi thẹn thùng, thầm nói: "Hoàng Thượng nhìn gì vậy?"

Tiết Chiến nhìn thoáng qua huyên đặt bên cạnh nàng, nói: " Chẳng qua trẫm cảm thấy, Niên Niên thổi nghe rất khá."d"đ;l"q"đ

Thật ra nàng thổi không hay gì, chỉ hiểu sơ da lông, nhưng lại thích. Tiêu Ngư cũng biết, y là một hán tử nông thôn, tất nhiên không hiểu những âm luật này, nghe cũng được, nhưng chỉ đánh giá một câu êm tai mà thôi.

Tiêu Ngư nhìn y tưới nước cho dưa mầm, cười mỉm hỏi: " Dưa này khi nào mới chín?"

Mầm vừa dài đã mong ăn quả... Tiết Chiến thấy nàng hồn nhiên bộ dạng trạng thái tiểu nữ nhi đáng yêu, ánh mắt hơi nhu hòa. Mặc dù không thông âm luật, nhưng với chuyện nhà nông là lành nghề đấy, y nói: "Nếu không có chuyện gì, ba tháng là đủ."

...

Thê tử của bạo quânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ