Tiêu Ngư một mực lo lắng cho an nguy của Triệu Hoằng, mãi cho đến một ngày có thánh chỉ, tân đế chính thức phong Triệu Hoằng là An Vương, ban phủ đệ của Triệu Dục cho Triệu Hoằng.An Vương An Vương, cái phong hào này có ý tứ rất rõ ràng, chính là muốn Triệu Hoằng an phận sống dưới mí mắt của hắn, nếu như nghe lời một chút, hắn có thể tha cho một mạng.
Mấy ngày nay trong cung, mặc dù Tiêu Ngư chưa hề gặp mặt tân đế, thành thành thật thật đợi, nhưng không phải cái gì cũng không biết. Tân đế Tiết Chiến xuất thân từ dân đen, tính tình tàn bạo, thủ đoạn thô bạo trực tiếp, nàng vẫn nghĩ rằng, chắc chắn hắn sẽ không buông tha Triệu Hoằng.
... Bất luận như thế nào, kết quả này đều tốt hơn rất nhiều so với dự đoán của Tiêu Ngư.
Thánh chỉ đã hạ, Triệu Hoằng phải xuất cung đến An Vương phủ. Tiểu gia hỏa này rất không nỡ xa Tiêu Ngư, Tiêu Ngư cúi người giúp hắn buộc lại dây lung trên áo choàng, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của hắn, ôn nhu nói với hắn: "Hoằng nhi đi trước, rất nhanh mẫu thân sẽ ra ngoài gặp con."
Đưa hắn đi ra giaao cho thống lĩnh đại nhân, là vị nam tử trẻ tuổi, lưng thẳng, dung mạo đoan chính, chừng hai mươi tuổi.
Tiêu Ngư ngước mắt, nói vơi nam tử trước mặt "Thế chất của An Vương không tốt, đoạn đường này làm phiền đại nhân chăm sóc nhiều hơn." Nói xong, người bên dưới mang hai thỏi vàng ròng đã chuẩn bị trước nhét vào tay nam tử.
Tiêu Ngư cái khác không có, nhưng vàng bạc châu báu lại không thiếu.
Nhưng vị nam tử này cũng không nhận vàng Xuân Hiểu đưa đến, chỉ là nhìn vị Tiêu thái hậu đứng trước mặt, tóc như mây dung nhan như hoa, kiều kiều diễm diễm, làm cho hai bên tai không khỏi có chút nóng... vội vàng nhìn đi nơi khác, lại nghe âm thanh ngọt ngào của nàng, hơi ngu ngốc lắp bắp nói: "Nương nương cứ... yên tâm, chắc chắn tiểu nhân sẽ chiếu cố vương gia thật tốt."
"... Ý tốt của nương nương tiểu nhân xin nhận, đây là lần đầu tiên tiểu nhân cùng Hoàng Thượng mang binh đi đánh giặc, xưa nay quân kỷ nghiêm minh, ý tốt này, tiểu nhân không thể tiếp nhận."
Hành lễ xong, trực tiếp dẫn Triệu Hoằng ra ngoài.
Vàng cũng không nhận, cũng không phải cái kẻ ngốc mà!
Tiêu Ngư kinh ngạc, nhìn nhìn nam tử trẻ tuổi bướng bỉnh, hậu tri hậu giác cảm thấy có chút buồn cười, nhưng cũng không nói gì nữa.
Triệu Hoằng lưu luyến không rời bị mang ra khỏi Phượng Tảo Cung.
Tiêu Ngư đứng dưới mái hiên nhìn hắn rời đi.
Tuyết lớn trắng xóa, Triệu Hoằng mặc áo màu bạc choàng áo choàng xanh thủy phí, trên eo mang một cái hà bao màu xanh ngọc, là nàng đưa cho hắn, nhấp nhô lên xuống. Dáng người nhỏ nhắn chân ngắn chậm rãi bước đi trong tuyết, rất nhanh biến mất trong bóng đêm mịt mù.
Ngày xưa đường đường cũng là thiên tử, cửu ngũ chí tôn, bây giờ nước mất, chỉ có thể ở dưới mí mắt Tiết tặc kéo dài hơi tàn. Biểu ca Hoàng Đế kia của nàng đoản mệnh, vào ngày thành bị phá cô mẫu cũng tự vẫn, ném cục diện rối rắm cho nàng, nhưng nàng bất quá cũng chỉ là một nữ tử, làm sao có năng lực bảo vệ chu toàn cho Triệu Hoằng? Càng đừng nói đến phục quốc. Bây giờ bảo vệ được cái mạng nhỏ của Triệu Hoằng, cũng coi như nàng không thẹn với cô mẫu và biểu ca dưới cửu tuyền.
BẠN ĐANG ĐỌC
Thê tử của bạo quân
RomantizmNgày mà Tiêu Ngư nàng lên kiệu hoa gả cho Hoàng đế biểu ca cũng chính là ngày nàng trở thành quả phụ. Nàng chưa từng mang thai nhưng lại trở thành nương của tiểu hoàng đế mới bốn tuổi. Chưa được bao lâu thì đã có quân phản loạn. Triều đại thay đổi...