Chap 5: Bệnh Trầm Cảm.

3K 170 2
                                    

-"Nghe nói có người kiện lên nhà xanh muốn hủy buổi lễ trao giải Golden Disk Awards....."

Jungkook nhìn chiếc cúp Daesang trong tay, chỉ mới vài tiếng trước cậu còn thấy hạnh phúc khi cầm nó, hiện tại cậu lại thấy thật áp lực.

-" Em đừng nghĩ nhiều, lần nào chúng ta đoạt giải mà dư luận chẳng phản ứng kiểu như vậy!"

V vỗ vai Jungkook an ủi, bản thân anh lúc này cũng không vui vẻ gì.

BTS đều mang một bộ mặt buồn bã ngồi trong phòng khách, giải thưởng càng lớn áp lực càng cao, họ chưa kịp ăn mừng đã phải nhận một loạt chỉ trích. Sự việc này sẽ còn tiếp diễn đến bao giờ nữa đây? Đến bao giờ những người đang chửi bới ngoài kia mới có thể hiểu sự vất vả mà họ đã và đang phải trải qua để giành được chiếc cúp này?

-" Đột nhiên em thấy mệt mỏi quá hyung!"

Jungkook tựa vai V thở dài, dạo gần đây cậu luôn cảm thấy như vậy... Lúc nào cũng thấy trống rỗng và buồn bã một cách khó hiểu. Cảm xúc luôn theo chiều hướng tiêu cực khiến cậu kiệt sức khi phải đeo bộ mặt tươi cười mỗi ngày để che giấu nó. BTS cũng cảm nhận được sự khác thường của Jungkook và không khỏi lo lắng cho cậu, em út của họ chưa bao giờ tỏ ra u uất như vậy.

-" Sao thế Kookie? Chúng ta được Daesang rồi này, em phải vui lên chứ!!"

Jimin cố gợi niềm vui từ maknae.

-" Em không biết mình làm sao, nhưng thực sự em không thể vui được....."

-" Chuyện vẫn thường xuyên xảy ra, em đừng nghĩ nhiều! Vài hôm nữa dư luận sẽ xẹp xuống thôi."

RM trấn an.

-" Vâng....."

-" Thằng bé có thực sự ổn? Anh chưa bao giờ thấy nó như vậy cả."

Jin lo lắng thì thầm với J-hope và Suga.

-" Em cũng không biết, nếu dư luận cứ tiếp tục đả kích thế này thì chính em còn thấy mệt mỏi chứ đừng nói là một đứa trẻ nhạy cảm như Kookie. Thằng bé là đứa hay suy nghĩ, mà càng suy nghĩ thì càng thấy tồi tệ hơn thôi!"

J-hope trộm thở dài.

-" Chỉ mong Taehyung có thể làm dịu bớt phần nào lo lắng cho thằng bé."

-" Em nghĩ không được đâu hyung, biểu hiện của Kookie rất quen... Em sợ thằng bé sẽ trở nên giống em lúc trước."

Suga cắn móng tay trầm tư.

-" Ý anh là?"

Sau khi V đưa Jungkook về phòng của họ nghỉ ngơi. RM đã lắng nghe câu chuyện của ba người.

-" Đúng vậy! Anh sợ Kookie có dấu hiệu của bệnh trầm cảm."

-" CÁI GÌ CƠ!!?"

Thêm cả Jimin, bốn người đồng loạt la thất thanh.

-" Bé miệng một chút, muốn gọi hai đứa kia ra đây nói chuyện luôn sao?"

Suga cau mày rồi tiếp tục giải thích.

-" Lúc trước anh từng mắc chứng bệnh này nên biểu hiện ban đầu của nó như thế nào anh nắm tương đối rõ. Kookie luôn tỏ ra bình thản trước mọi tin đồn hay bình luận tiêu cực về chúng ta như đó là chuyện bình thường, nhưng anh nghĩ đấy chỉ là cách để thằng bé kiềm chế cảm xúc của nó thôi. Để giờ sự việc nghiêm trọng đến mức anti gửi đơn lên nhà xanh, dọa bắn dọa giết thì anh nghĩ thằng bé không chịu nổi nữa rồi. Huống chi nó còn đang đeo một quả bom nổ chậm nguy hiểm trên người... Kookie và Taehyung là hai cây hút fan của nhóm, đồng thời cũng là mục tiêu bị công kích và soi mói nhiều nhất nên dĩ nhiên, áp lực chúng chịu cũng rất nặng nề. Chỉ cần một sơ hở nhỏ cũng đủ khiến cả hai thất bại thảm hại trong cuộc chiến với anti này. Vậy nên thằng bé luôn phải đề cao cảnh giác, luôn phải tỏ ra vui vẻ mà không biết càng như thế thì sự bất mãn và kìm nén trong lòng nó càng tích tụ nhiều hơn. Càng dễ khiến nó bị stress và sa vào trầm cảm."

[LONGFIC] {SUGA} HÀNG XÓM CỦA TÔI LÀ BTSNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ