Hoa quỳnh còn có tên khác là nguyệt lai hương...
Tại sao loài hoa này chỉ nở vào buổi đêm và tàn héo khi bình minh lên?
Hoa nguyệt lai hương nhờ đêm tối che giấu đi nỗi buồn của mình, nó thương nhớ người mình yêu, nỗi tương tư gửi vào ánh trăng để dâng hiến tình yêu của mình...Tại sao loài hoa này chỉ nở rộ vào buổi đêm?
Tất cả đều vì tình yêu...
_ Chương 30: Kí ức mười năm! _
"Ta nhớ lại ngày đầu tiên gặp được công tử...đó là một buổi mùa đông lạnh lẽo, tuyết rơi đầy trời. Trong ánh sáng tối mờ mờ...khuôn mặt nhỏ nhắn cùng đôi mắt sáng ngời của người hiện lên, như một tiểu tiên trên bầu trời cao rộng. Cứu vớt ta khỏi những ngày tăm tối..."
.
.
.
- Tiểu cẩu, ngươi muốn ăn không? Mau bò tới đây, sủa như con chó của ta đi, ta cho ngươi ăn!
Tiếng một tên tiểu phì tử (nhóc béo mập) ăn mặc cao quý đang ngồi trong quán ăn vang lên. Tay hắn cầm chiếc đùi gà gặm dở bóng nhẫy mỡ giơ ra, vung vẩy về phía tên nhóc ăn mày dơ dáy, gầy gò ngồi gần cửa quán đang chăm chú nhìn vào miếng đùi gà kia. Tên nhóc đó nghe thấy gã kia gọi mình thì vui mừng bò lết tới, hai tay đưa lên cầu xin, trong miệng phát ra tiếng "gâu gâu" nho nhỏ. Tên tiểu phì tử cười lớn đắc ý một hồi, vui vẻ vênh mặt nói "Không cho ngươi" rồi vất chiếc đùi gà dang dở đó cho con chó của mình bên cạnh.
Tên nhóc kia ngơ ngác một hồi liền đứng bật dậy bước tới, hùng hổ giơ tay lên đánh bùm bụp vào người tên tiểu phì tử, miệng mắng lớn giận dữ:
- Phì tử chết tiệt, ngươi vui lắm sao? Thật sự vui lắm sao? Lão tử đã phải làm theo lời ngươi, phải quỳ lết bò tới sủa như chó mà ngươi còn không hài lòng. Rõ ràng là ngươi không muốn ăn nữa tại sao lại không cho ta? Tên ngu ngốc, tên thiếu gia hợm hĩnh, lão tử đánh chết ngươi!
Tiếng tên tiểu phì tử kêu lên sợ hãi, hai tay giơ chắn trước mặt, lớn tiếng gọi phụ thân. Hai gã y nhân cao lớn ngồi bên cạnh đứng dậy kéo tên nhóc ăn mày này ra ngoài quán hất văng ra đất. Rồi dùng chân đá túi bụi vào hắn. Trong miệng lớn tiếng mắng chửi:
- Tên ăn mày ngu ngốc! Tiểu tạp chủng! Ngươi có biết đây là công tử nhà ai không? Công tử có địa vị như thế nào mà ngươi cũng dám đánh hả? Ngươi muốn chết sao?
Tên tiểu phì tử kia cũng chạy ra, hò hét cổ vũ quát lớn:
- Đánh, các ngươi đánh chết nó cho ta! Tên ăn mày ngu ngốc này dám chạm bàn tay bẩn thỉu vào người ta. Thật hôi chết đi được. Mau đánh đi! Đánh đi!
Tên nhóc kia co người chịu trận, mặt nhăn lại vì đau đớn nhưng lại cắn chặt răng một tiếng cũng không kêu rên. Những người xung quanh nhìn lướt qua rồi cũng lơ đi, không dám đứng lại mà coi. Sau khi bị đánh đập một hồi tên nhóc ăn mày liền mơ màng ngất đi. Tiểu phì tử vẫn còn tiếp tục hô đánh nhưng cha hắn ngồi trong quán đã cất tiếng gọi vào. Hắn tiếc nuối nhổ một bãi nước bọt vào người tên nhóc ăn mày, bĩu môi khinh thường nói:
BẠN ĐANG ĐỌC
[Longfic Khải-Nguyên] Hồng trần khách trạm!
FanfictionVương Nguyên - Vương Tuấn Khải! Hai cuộc đời, hai con người khác nhau, đan xen vào là ân oán, hận thù. Những biến cố bất ngờ xảy đến. Những mưu mô toan tính, những bí mật chôn kín. Liệu họ có thể đến được với nhau hay rốt cuộc lại bị những thế lực...