Hoa quỳnh còn có tên khác là nguyệt lai hương...
Tại sao loài hoa này chỉ nở vào buổi đêm và tàn héo khi bình minh lên?
Hoa nguyệt lai hương nhờ đêm tối che giấu đi nỗi buồn của mình, nó thương nhớ người mình yêu, nỗi tương tư gửi vào ánh trăng để dâng hiến tình yêu của mình...Tại sao loài hoa này chỉ nở rộ vào buổi đêm?
Tất cả đều vì tình yêu...
_ Chương 31: Thiên Tỉ, ta muốn thực hiện yêu cầu của ngươi! _
Chí Hoành chầm chậm mở mắt, mơ màng nhìn lên trần nhà. Phải mất một lúc hắn mới định thần lại được. Đảo mắt nhìn quanh một lượt, hắn nhất thời nhớ ra ngạc nhiên định bật người dậy thì thấy cơ thể đau đớn, không còn chút khí lực nào. Không phải hắn đã chết rồi sao? Tại sao bây giờ lại nằm trên giường? Nơi này trông như một căn phòng trong khách điếm vậy. Hắn nằm im, cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra...
Lúc đó trong luồng bạch quang chói lòa...những kí ức vụt qua trong đầu, giống như hắn đang lần nữa trải qua khoảng thời gian lúc trước. Rồi chỉ trong cái khoảnh khắc gần kề cái chết đó...trong đầu hắn hiện lên hình ảnh của Thiên Tỉ cùng đôi đồng điếu của y. Thật nực cười, đến tận lúc chết rồi, hắn lại nghĩ đến y. Hối tiếc vì không thể hoàn thành cái yêu cầu của y mà hắn còn không biết đó là gì...
Từ khi còn nhỏ đến giờ ngoài Vương Nguyên và mẫu thân của y ra, chỉ có Thiên Tỉ là thật sự đem lại cho hắn một cảm giác gần gũi. Giống như một người bằng hữu, tri kỷ thực sự. Hắn nhớ trước đây có lần Thiên Tỉ đã từng nói:
"Ta thực sự rất ngưỡng mộ Khải ca. Huynh ấy tuy là thiếu gia độc nhất của gia tộc họ Vương đệ nhất chốn Kinh thành, thế nhưng chưa từng bị bó buộc vào trong khuôn phép. Huynh ấy muốn làm gì đều có thể không cần suy nghĩ liền phóng tay mà làm. Còn ta...ngay từ khi còn nhỏ, làm bất kỳ việc gì cũng phải cẩn thận, cần chú ý tới hình tượng của gia tộc. Phụ mẫu ta luôn nghiêm khắc, ép ta phải học cái này, cái kia. Nhất định phải trở thành một nam nhân tài giỏi, vượt trội hơn người. Ta thật sự rất ít có thời gian để vui chơi. Nếu không nhờ có Khải ca tìm tới trò chuyện, lôi kéo ta trốn đi chơi mỗi ngày. Có lẽ giờ đây ta đã trở thành một con người hoàn toàn khác. Ta luôn ước muốn có thể một ngày nào đó được phiêu bạt khắp giang hồ, tự do tự tại, đến đâu hay đến đó, mỗi ngày trải qua không cần phải lo nghĩ. Ta đã từng tự cười mình, nghĩ rằng điều đó là không thể nào. Nhưng đến khi gặp đệ, ta lại muốn thực hiện điều đó hơn bao giờ hết...! Hai người chúng ta cùng phiêu bạt trên giang hồ, giúp đỡ mọi người. Như vậy chẳng phải rất tuyệt sao?"
Ta từ khi nghe ngươi nói cũng liền nhen nhóm tận sâu trong đáy lòng một ước muốn như thế. Cùng người bằng hữu của mình rời xa chốn bụi trần nhiễu loạn, phiêu bạt đi đến cùng trời cuối đất...nhưng điều đó có thể được sao? Đôi tay ta đã nhuộm quá nhiều máu tanh, ta đã tạo nên quá nhiều nghiệp chướng. Và giờ ta đang phải gánh lấy những tội nghiệt của mình.
Chí Hoành nhắm mắt mình lại, nhếch miệng cười tự giễu. Hắn ngoài luyến tiếc ra, bây giờ cái gì cũng không màng tới.
![](https://img.wattpad.com/cover/20553808-288-k844746.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Longfic Khải-Nguyên] Hồng trần khách trạm!
FanfictionVương Nguyên - Vương Tuấn Khải! Hai cuộc đời, hai con người khác nhau, đan xen vào là ân oán, hận thù. Những biến cố bất ngờ xảy đến. Những mưu mô toan tính, những bí mật chôn kín. Liệu họ có thể đến được với nhau hay rốt cuộc lại bị những thế lực...