Tác giả: Lạc Anh Triêm Mặc
Edit + Beta: Jojo NguyenQuý Ngọc Sơn mê mang, từ góc độ loài người khó có thể hiểu được câu nói này của y, sau khi hắn lao lực suy nghĩ cẩn thận, gian nan tán dương: "Thiếu hiệp thật là... Chí hướng rộng lớn, điểu tâm bừng bừng."
Lại qua một cánh rừng nữa là có thể đến Vạn Hải phong, Linh Giang lo lắng cào cào móng lên ống trúc, một lòng muốn tăng tốc thật nhanh, nề hà Quý Ngọc Sơn lại chỉ là một kẻ phàm nhân, chạy hai bước đã thở dốc, căn bản không có cách nào trông cậy vào, y muốn hóa thành chim tự một mình đi, lại sợ lạc ngay trước cửa nhà, chậm trễ thêm nửa canh giờ làm trễ nải giờ truyền tin, đành phải mang biểu tình băng lãnh hơn, nhìn chằm chằm Quý Ngọc Sơn đang nằm liệt chết ngắc trên tảng đá ven đường.
Ban ngày ban mặt, Quý Ngọc Sơn bị y vô duyên vô cớ lườm cho nổi da gà, hắn xoa xoa cánh tay nằm nhoài trên hòn đá, vừa ai oán vừa ủy khuất, thoáng chuyển mắt, trông thấy cuốn ghi chép chuyện lạ giang hồ còn nắm ở trên tay, trong lòng bỗng giật mình run lên, lấy ánh mắt liếc nhìn thiếu niên đang tỏa ra hàn ý bên cạnh, chậm rãi nói: "Chúng ta lại nghỉ thêm một lát đi?"
Hàn ý như cơn bão đột nhiên bao phủ lấy Quý Ngọc Sơn.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng nói câu tiếp theo: "Nghe nói Ân các chủ cũng đã từng nghỉ ngơi trên tảng đá này."
Hàn ý như lưỡi dao róc trên người hắn hơi ngưng lại, sau đó cư nhiên chậm rãi biến mất.
Quý Ngọc Sơn vui vẻ nghĩ trong lòng: "Con chim này quả nhiên có vấn đề."
Không chờ hắn nghĩ xong, một cái cổ tay thon dài mạnh mẽ túm lấy cổ áo sau của hắn, xách cả người hắn lên ném sang bên cạnh.
Quý Ngọc Sơn xoa cái mông bò dậy, chiêu này quả thật không dễ sài, hắn đang định lên tiếng xin lỗi Ân các chủ bị sắp đặt một phen, lại thấy Linh Giang ngồi khoanh chân trên hòn đá hắn vừa mới nằm sấp, hai tay đặt lên đầu gối, nhắm chặt mắt lại, nghỉ ngơi.
"..."
Quả nhiên, ba chữ "Ân Thành Lan" âm hồn bất tán đúng là dễ sử dụng mà.
Con đường kế tiếp cực kỳ thông thuận, về cơ bản thì cứ theo bài "Đây là đồ Ân các chủ từng ăn", "Suối nhỏ Ân các chủ từng uống", "Đại thụ Ân các chủ từng nghỉ chân" mà bình yên vượt qua, đảo mắt đã tới Vạn Hải phong cô tuyệt vạn trượng(*).
((*) Cô tuyệt vạn trượng: đứng một mình trong khoảng vạn trượng)
Vạn Hải phong vụt lên từ mặt đất, cao vút tới mây trời, thế núi chập trùng chót vót, gần như là thẳng tắp từ trên xuống dưới, dưới chân núi là vách đá nhẵn thín cao mười mấy trượng, bốn bề vách đá là biển rộng mênh mông bao vờn quanh, nước biển bào mòn làm cho bề mặt đá không thể nào đi nổi, sở dĩ ngọn núi này được đặt tên như vậy, là bởi vì nó chính là ngọn núi đá cheo leo được chiếm giữ bởi biển cả bao la.
Ngọn núi đứng lẳng lặng giữa biển xanh sâu thẳm, dưới mặt nước không biết còn có bao nhiêu sâu, trên đỉnh mây mù trôi lượn lờ, Ngự Phượng các nằm ngay giữa những đám mây trắng mông lung đó, như chim vào biển mây, rời xa phàm trần.
BẠN ĐANG ĐỌC
Gia chính là loại chim như vậy (Edit, ĐM)
RomanceTác giả: Lạc Anh Triêm Mặc Ngự Phượng Các là tổ chức tình báo lớn đệ nhất giang hồ, dùng chim bay truyền tin, nắm giữ mạch máu của nhân sĩ, võ lâm, quan to và quý nhân toàn thiên hạ. Trong một cánh rừng lớn chim nào cũng có, một con tiểu hoàng điểu...