Chương 16: Lui binh

213 13 1
                                    

Lạc Khiết Tâm nói xong cũng đau đến ngất đi. Băng Di gọi quân y đến băng bó thật kĩ lại vết thương cho nàng. Sau đó nhìn tình hình bên ngoài rồi tuyên lệnh:

- Chúng ta bảo hộ công chúa rút theo cửa Bắc, mau lên!

Đám thủ hạ dùng cáng khiêng Lạc Khiết Tâm, muốn tiến ra cửa Bắc rời khỏi Thiên Phụng thành. Lúc ra đến bên ngoài, thủ hạ đến báo với Băng Di, quân Thiên Nam đã truy sát đến, quân Yên đã vô phương chống đỡ. Bây giờ bốn mặt đều là quân Thiên Nam, chỉ cần bước ra một bước đều là tên bay đao lạc, xem ra muốn đưa Lạc Khiết Tâm đang hôn mê an toàn rời đi là vô cùng khó khăn. Lúc ra đến phía trước thành, nhìn thấy cái ống đồng to tướng được đặt trên chiếc xe kéo, Băng Di chợt nảy ra ý tưởng. Nàng vẫy thủ hạ lại bảo:

- Lấy chăn dầy bao phủ công chúa, rồi đặt người vào trong ống đồng kia đưa đi. – Lại nhìn sang Ninh Tư đang bị thủ hạ bắt giữ gần đó, nhớ lại lời dặn của Lạc Khiết Tâm trước lúc hôn mê, Băng Di nói thêm – Trói công chúa Ninh Tư lại, đặt nằm vào cùng với công chúa chúng ta! Nhanh lên!

Ngay lập tức, Ninh Tư bị trói chặt, đặt vào ống đồng cạnh bên Lạc Khiết Tâm. Bởi vì ống đồng hình tròn, rỗng ruột, hai nàng đặt ở trong ấy vừa khít. Lại nữa một người thì hôn mê, một người thì bị trói chặt. Xe đẩy di chuyển một hồi, các nàng lại bị xốc nảy, va chạm, đè chồng lên nhau. Lạc Khiết Tâm hôn mê thì không biết gì, nhưng Ninh Tư lại hoàn toàn thanh tỉnh. Nàng bị xốc nảy, va đập không biết bao nhiêu lần. Nhưng kì quái nhất là đập vào thành ống đồng thì đau nhưng không có gì khó chịu, nhưng khi đập vào thân của Lạc Khiết Tâm, thì chợt nhiên nảy lên một cảm xúc khó hiểu, kì quái làm sao. Nàng nhắm mắt, cố gắng dằn nén. Chắc là do người kia là người Thát man, nàng ghét người Thát Yên tàn bạo này nên không thích đụng chạm với người kia. Mới vừa nghĩ đến đây, chợt chiếc xe đẩy xốc lên một cái, toàn thân Lạc Khiết Tâm bị va đập, nảy lên đè áp lên thân người của Ninh Tư. Rồi chiếc xe đẩy rung lắc một hồi, ở trong ống đồng, môi của Lạc Khiết Tâm cũng liên tục va chạm trên khuôn mặt của Ninh Tư khiến nàng nhất thời...kinh hoảng đến trợn mắt. Mà họ Lạc kia vẫn cứ là hôn mê. Ninh Tư thật muốn cắn lưỡi. Chiếc xe chở ống đồng chắc là đang đi trên con đường gập ghềnh. Nhưng cứ tiếp tục như thế này...

- A! - Nàng kêu lên một tiếng.

Chiếc xe rung chấn, khiến Lạc Khiết Tâm đập mạnh môi vào môi nàng đến chảy máu. Nàng thật là túng bách, bị trói như nêm còn bị người ta áp bức đến thế này...Còn chưa hết bấn loạn thì lại thêm một cơn rung lắc nữa đến. Ở trên người nàng, thân thể hôn mê của Lạc Khiết Tâm lại tụt dần tụt dần đến cổ, rồi dừng lại trước ngực nàng. Ách! Cả khuôn mặt của tên hôn mê kia áp trên ngực nàng mà còn tùy theo mỗi cơn rung chấn mà dập dập xuống...

Ninh Tư vừa phẫn uất, vừa ngượng ngùng muốn chết. Thật, tuy rằng đã biết người kia là nữ nhân nhưng không hiểu sao đụng chạm như thế này, nàng vẫn cảm thấy rất ngượng. Mà Lạc Khiết Tâm hôn mê cũng sâu thật. Xe rung mạnh đến như vậy vẫn không tỉnh một chút nào. Nàng vừa nghĩ đến đây, chợt nghe từ miệng của kể hôn mê kia thoát ra một luồng hơi nhẹ. Nàng hiếu kì, cúi đầu xuống nhìn thử. Chỉ thấy bờ môi của kẻ kia đang ở trước ngực nàng, lại dùng khẩu âm bằng tiếng Thiên Nam quốc mà nói thật khẽ:

{Nữ luyến}{Girllove} SONG PHỤNG PHI THIÊN - TG: Triệu KitNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ