Trái tim Ninh Tư nghe quặn lên một cơn đau thắt. Tâm trí nàng cũng trở nên hoang mang vô cùng. Nàng không khóc nhưng hốc mắt đã đỏ lên, tay cũng không tự chủ vòng qua ôm lấy lưng của Lạc Khiết Tâm xiết chặt. Lạc Khiết Tâm có chút không dám tin. Lần đầu tiên Ninh Tư chủ động ôm lấy nàng!
- Ngươi sẽ có cách có phải không? Lạc gia ngươi đa mưu túc trí. Ở giữa vạn quân bao vây vẫn có cách để thoát thân, vậy thì lúc này hẳn cũng phải có cách để cứu thoát mình chứ?
Lạc Khiết Tâm mừng đến phát run. Nàng có nghe lầm không? Ninh Tư nói như vậy là nàng ấy lo lắng cho nàng ư? Nàng ấy...nàng ấy chẳng những không còn thù ghét nàng, lại còn quan tâm lo lắng cho nàng, không muốn nàng chết ư? Có lẽ nào nàng ấy cũng....
- Ai, lần này không giống như giữa chiến trường. Trên chiến trường ít nhất còn biết kẻ địch của mình là ai, còn có thể điều khiển ba quân theo ý mình. Nhưng bây giờ ta chỉ có một mình đối diện với cả triều đình, đối diện với vị phụ hoàng mà cả đời ta chỉ gặp qua duy nhất một lần.
Lạc Khiết Tâm càng nói, giọng càng trở nên sự buồn bã, bất lực. Vòng tay của Ninh Tư ôm lấy nàng cũng theo cảm xúc của nàng mà xiết chặt hơn. Lạc Khiết Tâm ngoài mặt thì đau khổ nhưng nội tâm thì vui đến nhảy nhót tưng bừng. Ninh Tư xúc động như vậy, rõ ràng là trong lòng nàng ấy có nàng! Nếu như nàng ấy cũng để tâm nàng, có phải chăng cũng sẽ yêu thích nàng? Lạc Khiết Tâm sung sướng hưởng thụ vòng tay mỹ nhân. Thật nếu thời gian có thể dừng lại ngay khoảnh khắc này mãi mãi thì tốt biết mấy!
Sau khi dùng bữa tối xong, Băng Di cũng quay trở lại. Hai người to nhỏ nói chuyện với nhau. Sau đó Băng Di bỏ đi, Lạc Khiết Tâm cũng đứng dậy thay lại bộ y phục nam nhân rồi nói với Ninh Tư:
- Nàng cứ nghỉ ngơi. Ta ra ngoài có chuyện, có thể đến trời sáng mới trở về.
Ninh Tư ngước lên nhìn Lạc Khiết Tâm, thật muốn hỏi nàng ấy đi có nguy hiểm gì không nhưng chần chừ mãi vẫn chưa thể mở miệng thì Lạc Khiết Tâm bất chợt đã cúi đầu xuống hôn nhẹ lên trán Ninh Tư nói:
- Ngoan! Nghỉ ngơi tốt đi, đừng lo cho ta!
Oách! Chỉ một câu nói, sao nàng có cảm giác nàng từ "nhũ nương" biến thành "đứa nhỏ" của nàng ấy rồi?
Lạc Khiết Tâm nói xong cũng quay lưng bước ra cửa. Cánh cửa khép lại, Ninh Tư cũng không thể yên lòng mà đến giường nghỉ. Nàng ngồi đó, suy nghĩ một lúc rồi bất chợt chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới đường. Lạc Khiết Tâm một thân lục y, tay cầm quạt giấy đi cùng với Băng Di xuống đường, hướng vào thành. Ninh Tư ở trên lầu nhìn theo bóng dáng của Lạc Khiết Tâm cho đến khuất hẵn. Nàng quay trở lại phòng, trong lòng vẫn không chút nào yên ổn. Nghĩ nghĩ, cuối cùng nàng quì xuống, chắp tay hướng về phía Tây cầu nguyện:
- Cúi xin trời phật trên cao thương tình, phù hộ cho Lạc Khiết Tâm nàng ấy được bình an...
-----------------
Trên đường phố kinh thành Yên Kinh, Lạc Khiết Tâm nhìn thấy A Lập Thuật và một nam nhân trẻ tuổi vừa tiến vào bên trong kĩ viện Hồng Lạc. Băng Di khẽ nói với nàng:
BẠN ĐANG ĐỌC
{Nữ luyến}{Girllove} SONG PHỤNG PHI THIÊN - TG: Triệu Kit
Ficțiune generalăTên truyện: Song Phụng Phi Thiên. Tác giả : Triệu Kit. Thể loại: Truyện cổ trang, hư cấu, nữ luyến (tình yêu nữ x nữ), 1x1 HE, ân oán tình thù... Tình trạng truyện: Đã hoàn thành. Mô tả: Lạc Khiết Tâm, một công chúa Bắc quốc mang trong lòng dã tâ...