Chương 72: Nỗ lực liệu có thể

278 21 4
                                    

Đường Đường không ngờ khi mình nói chuyện nhà xưởng với Lục Phiến, mọi chuyện lại có thể giải quyết được nhanh tới như vậy. Lục Phiến không những nói chuyện được với những người công nhân trong nhà xưởng, khuyên họ rút lại đơn kiện, còn thuyết phục được một số người ở lại, ngay cả việc phục hồi lại nhà xưởng cũng là anh bỏ tiền ra.

Khi Đường Đường biết chuyện này, cậu đã gặp Lục Phiến, cả hai người cùng đi đến trường Tử Ân. Ở trên xe, Đường Đường đã nhìn Lục Phiến suốt, cho đến khi anh sờ lên mặt mình, lên tiếng:

- Mặt tôi dính cái gì sao?

Đường Đường lắc đầu:

- Chuyện nhà xưởng, cảm ơn anh.

Lục Phiến cười:

- Sao tự nhiên lại khách khí như vậy. Đó cũng không phải là chuyện gì to tát cả. Hơn nữa, xét về mặt quan hệ của chúng ta, đây cũng là điều tôi nên làm. Tôi thật lòng không muốn nhìn người tôi yêu phải vất vả hay khổ sở chút nào.

"Người tôi yêu", Lục Phiến nói ra cái từ đó, hoàn toàn không biểu lộ nét mặt gì, anh vẫn chuyên tâm lái xe, coi như đó vốn dĩ là lẽ thường mà thôi. Vậy nhưng, người nghe lại cảm thấy trái tim tan chảy, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.

- Xem ra đây là ích lợi của việc là người yêu nhỉ?

Đường Đường cũng cười. Lục Phiến rẽ phải trên con đường dẫn tới trường của Tử Ân, đột nhiên Đường Đường nói:

- Tôi đã nghĩ mình cho dù xuất phát điểm không bằng người khác, nhưng chỉ cần nỗ lực nhiều hơn, tôi có thể đuổi kịp được bọn họ. Sẽ không để ai coi thường mình nữa. Nhưng xem ra, tôi đã tự đánh giá cao bản thân rồi.

Lục Phiến đã tới nơi, anh dừng xe lại, quay đầu nhìn Đường Đường, ánh mắt không hề xem thường hay cười nhạo cậu, mà hoàn toàn nghiêm túc.

- Sao lại mất tự tin rồi. Đường Đường mà tôi biết nhất định sẽ không quản trước mặt có bao nhiêu vật cản mà dũng cảm tiến về phía trước. Không sợ bất cứ một việc gì, càng không quan tâm tới ý nghĩ của người khác.

Dừng một lúc, Lục Phiến nắm lấy tay của cậu, giống như muốn truyền sức mạnh của mình cho cậu:

- Đường Đường, tôi giúp em là vì tôi muốn như vậy, không liên quan tới năng lực của em. Tôi biết, cho dù không một ai giúp, Đường Đường của tôi vẫn nhất định có thể tìm ra được cách nào đó. Nếu em muốn, có thể xem tôi nhà một nhà đầu tư đi. Tôi đầu tư ở chỗ em và cũng tin rằng sự đầu tư này là đúng đắn nhất, có thể mang lại lợi nhuận.

Đường Đường gật đầu. Lục Phiến nói không sai, Đường Đường đã từng là người liều mạng, cũng là người không hề sợ bất cứ một thứ gì. Vậy nhưng khi đó cậu chẳng có gì và cũng không có gì để mất. Người ta chỉ sợ khi có một thứ gì đó quan trọng mà thôi.

Đường Đường muốn thật nhanh có thể thành công, có thể bước đi bên cạnh Lục Phiến, càng có thể trở thành người xứng đáng với anh. Vậy nên, không biết từ bao giờ, cậu không sợ ánh mắt người khác nhìn về phía mình, mà lại bắt đầu sợ miệng lưỡi người khác nói về cậu với Lục Phiến.

[HOÀN] Thắp Ánh Sao Trời, Chờ Bình Minh Lên - Nga PannaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ