Chương 6: Mẹ! Đừng đánh! Con cũng biết đau

432 29 2
                                    


Đường Đường, tên của nó trước đây là Hải Đường. Xơ Trần nói, trước đây khi bà tìm thấy nó ở trước cửa nhà, bà thấy một bông hoa hải đường đỏ thắm, rực rỡ và tươi tắn rơi xuống trên người của Đường Đường, vậy nên bà liền đặt tên nó là Hải Đường.

Hải Đường rực rỡ, xinh đẹp, tràn đầy sức sống, biểu tượng cho sự may mắn và hạnh phúc. Xơ Trần cho rằng, Hải Đường là cái tên rất hợp với đứa nhỏ. Lúc đứa nhỏ được tìm thấy, nó chỉ được bọc trong một khăn bẩn giống như một cái giẻ lau, nó nằm co quắp, cả người tím tái. Tất cả mọi người đều cho rằng đứa nhỏ sẽ không sống được. Một đứa nhỏ sinh thiếu tháng, cả người nặng chưa tới mấy lạng, ngay cả việc thở cũng khó khăn. Lúc đó, đứa nhỏ được cho rằng sẽ chết, việc duy nhất mà mọi người có thể làm cho nó là cầu nguyện. Cầu nguyện cho nó sớm đầu thai, thoát khỏi bề khổ, kiếp sau sinh vào một gia đình yêu thương nó.

Nhưng rất nhiều giờ trôi qua, dù đứa nhỏ thở một cách khó nhọc, nó vẫn không chết. Nó cũng không có khóc thành tiếng.

Mọi người định gọi bác sĩ, tiêm cho đứa nhỏ một liều thuốc nhân đạo, khiến nó ra đi thanh thản.

Bác sĩ đến, xơ Trần là người muốn nói lời tạm biệt đứa nhỏ. Bà tiến lại gần nhìn đứa nhỏ, vén chiếc khăn bẩn, cúi xuống hôn lên trán nó:

- Ngủ ngon, con trai

Đột nhiên, một cử động nhỏ của đứa bé khiến bà sửng sốt. Nó cố gắng nắm lấy ngón tay của bà, giống như nắm sợi dây sự sống mỏng manh.

Xơ Trần hét lên, nó muốn sống, đứa nhỏ muốn sống.

Mọi người ai nấy đều kinh ngạc.

Đứa nhỏ sống, sống với cái tên Hải Đường, nhưng cái tên đó chưa từng được ai gọi.

- Này, đồ xấu xí. Mày tên gì?

Đứa nhỏ bốn tuổi mải mê chơi đất ở ngoài sân, nghe thấy có người gọi nó liền ngẩng đầu:

- Hải Đường

- Cái gì?

- Em tên Hải Đường.

Thằng nhóc 7 tuổi phá lên cười.

- Hải Đường. Tên đẹp vậy, mà sao mặt như quỷ vậy? Nói nghe, vết bớt trên mặt mày là bị sao?

- Em không biết.

Đứa nhỏ cúi đầu, nói lý nhí. Nó không thích người khác bàn luận về vết bớt trên mặt mình. Nhưng nó càng muốn tránh né, người khác lại càng để ý.

Những đứa nhỏ thấy phản ứng của nó thú vị, ngày nào cũng lôi nó ra làm trò hề. Có lần, nó không chịu được, nó nắm đất cát trong tay ném vào người của bọn chúng.

Kết quả nó bị bốn đứa nhóc đè xuống vũng bùn, còn bị nhấn đầu xuống làm cho không thở nổi. Mồm nó, tai nó, ngay cả mắt nó toàn là đất cát. Nó muốn vùng vẫy, nhưng không sao chống trả được.

Thấy có người đi qua, bọn nhóc liền bỏ nó chạy. Lúc nó lấy lại được hơi thở, nó ngẩng đầu, liền đối mặt với sự tức giận của người lớn.

[HOÀN] Thắp Ánh Sao Trời, Chờ Bình Minh Lên - Nga PannaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ