Bầu không khí Tiêu gia luôn sinh động, nay trầm lặng như một tòa 'hoạt tử nhân mộ'.
Từ khi Tiêu Mạc Ngôn ở về thì không ăn không uống vẫn nằm trên giường bà Từ, ngủ sáng trời tối đất. Không một ai trong Tiêu gia dám an ủi cô, vẻ mặt cô khiến tất cả mọi người đều sợ hãi. Giây phút này, không có ý gì khác, cô chỉ muốn gặp bà Từ một chút, dù chỉ là trong mơ cũng được rồi. Chỉ muốn, thấy bà một lần...
Khuya hôm sau, có lẽ là liên tâm, ngay lúc thân thể và tinh thần Tiêu Mạc Ngôn suy sụp đến cực điểm, rốt cuộc cô cũng mơ thấy bà Từ như ước nguyện.
Trong mộng, gương mặt bà Từ vẫn rạng ngời tỏa sáng, mái tóc bạc được chải gọn gàng, bà cười ranh mãnh nhìn Tiêu Mạc Ngôn, "Tiểu thư, có thể xem như bà đã chờ được cô về."
Trong mộng, Tiêu Mạc Ngôn như mất hết năng lực, cô nhìn chằm chằm bà Từ, sợ rằng chỉ chớp mắt một cái thì bà Từ sẽ biến mất.
Nhẹ nhàng cười cười, bà Từ tiến lên ôm lấy Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn có thể cảm giác ấm áp quen thuộc, cô tựa đầu vào lồng ngực thân quen, níu chặt lấy ống quần, đè nén bi thương dâng trào trong lòng.
"Bà già rồi, cũng không thể chăm sóc cô cả đời, cô phải chăm sóc bản thân thật tốt, không được quậy như đứa trẻ nữa, hử? Đứa nhỏ ngốc, cô như vậy không phải có ý đồ muốn bà không yên lòng sao?"
Bà Từ có thói quen nói dông dài, trước kia nghe nhiều thấy phiền phức, giờ đây như âm thanh đến từ thiên đường, Tiêu Mạc Ngôn ôm thật chặt bà Từ, liều mạng kìm nén nước mắt, "Đừng đi, đừng đi..." Cô biết rõ đây chỉ là mộng, Bà Từ đã đi rồi, trong cuộc sống này không ai thoát được cảnh sinh ly tử biệt.
"Còn khóc nữa? Đã hơn ba mươi rồi, không sợ xấu hổ chết à?"
Bà Từ lau nước mắt Tiêu Mạc Ngôn, lệ trên mặt cũng rơi xuống, bà kiên cường cả đời, trừ Tiêu Mạc Ngôn, bà chưa từng chảy nước mắt vì ai khác. Bà Từ càng nhìn Tiêu Mạc Ngôn, ánh mắt bà càng từ từ di động, giống như muốn nhớ kỹ hình dáng của cô, trong mắt đều là quyến luyến không nỡ. Đây là người bà thương yêu cả đời, tuy rằng đã trưởng thành rồi, nhưng cái tính quật cường nóng nảy này, trừ bà ra thì còn ai có thể chịu được đây, bà lo lắng.
"Có thể nhìn thấy cô, vậy là đủ rồi."
Theo câu nói này, vòng tay ôm ấp Tiêu Mạc Ngôn bỗng tan biến vào hư không, ấm áp và bóng hình bà tan theo không khí, Tiêu Mạc Ngôn vươn tay ra sức bắt lại, nhưng thế nào cũng không bắt được, cuối cùng trong giấc mơ, cô ngã trên mặt đất, thấp giọng nức mở. Đau đớn xé lòng kéo tới, cảm giác vô cùng chân thật, triệt để đánh tan kiên cường của cô.
Đời người lớn nhất chính là ly biệt, không ai thoát được sống chết. Hôm qua đủ loại khó có thể quên, hôm nay nhớ lại khó chấp nhận được, ngày mai ưu thương khó mà xóa bỏ.
Từ trong mộng khóc đến tỉnh, Tiêu Mạc Ngôn nhìn bốn bề vắng lặng, nàng ôm cái chăn bà Từ đã đắp vào trong lòng, hai tay ôm chân, ngồi yên lặng. Trong đầu đều là những hình ảnh đã qua, còn nhớ lúc nhỏ, không có mẹ yêu thương, cha thì tính tình quái lạ, bầu không khí trong nhà nặng nề, vô số lần cô trốn một chỗ lặng lẽ khóc thút thít, đều là bà Từ ôm cô vào lòng an ủi. Trong trí nhớ, cái ôm ấm áp đó vĩnh viễn khắc sâu trong đầu Tiêu Mạc Ngôn, mà hôm nay cuồn cuộn ùa về, mang theo đau thương tràn trề. Sau này, cô đã lớn hơn, bừng bừng dã tâm lao vào sự nghiệp, giành lấy một phần từ cha, rốt cuộc, cô thành công, nhưng hoàn toàn triệt để mất đi tình thân, cũng từ giữa thất vọng và hy vọng cô có được tình yêu ngoài ý muốn, cho dù cô tưởng tượng cảm giác lúc đó đau đến khó thở, nhưng Tiêu Mạc Ngôn luôn hiểu được, cho dù cô đau khổ cỡ nào, cho dù cô mất hy vọng ở tương lai thế nào, trong lòng của cô chắc chắn có một nơi yên bình. Tiêu gia, ở đó chắc chắn sẽ có người luôn thắp sáng ngọn đèn, chờ cô trở về.
BẠN ĐANG ĐỌC
(BHTT) Quy Tắc Ngầm
Ficción GeneralQuy Tắc Ngầm (Tiềm quy tắc) Tác giả: Diệp Sáp Thể loại: GL, hiện đại, đô thị tình duyên, giới giải trí, HE. Văn án: "Quy tắc ngầm của giới giải trí tôi nghĩ là cô hiểu, tôi muốn cái gì, cô không biết sao? Ha ha!~" Suy nghĩ rồi cười khẽ, mùi hương b...