CHƯƠNG 22: GỌI PHU QUÂN SẼ CÓ KẸO ĂN

469 10 0
                                    

Chuyện dính đến tiền, đều chả ra gì.

Lúc này coi như ông Ba nghe hiểu rồi, ông giơ tay ngăn mọi người bàn luận lại, lớn tiếng nói: "Đền, nhất định phải đền. Hai người anh em này đều vì họ Mạc chúng tôi mà xảy ra chuyện, tự nhiên chúng tôi sẽ thăm nom, cho dù tán gia bại sản, cũng giúp đỡ đến cùng, vì vậy mọi người không cần lo lắng. Chuyện đến nước này, Mạc Trường An tôi cũng sẽ không bỏ đó không quản.Mọi người quay về đi, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa."

"Ông Ba, lời ông nói chúng tôi đã nghe rồi, chỉ là chuyện ba mạng người nhà ông mất xác, người trong thôn dù có lòng muốn giúp, nhưng lại sợ lại rơi vào kết cục như bọn Nhị Cẩu, chuyện này ông nói làm thế nào đây? Nhỡ như lại chết người nữa, vậy tội nghiệt quá nặng rồi." Người nói là một ông già mái tóc điểm bạc, đó là ông Triệu ở đầu thôn.

Thôn chúng tôi có hai họ lớn, nhà họ Mạc và nhà họ Triệu, còn có vài họ tản mát họ Lý, họ Ngụy... vì thế lúc ông Triệu bước ra, ông ba cũng có chút thu lại khí thế của mình.

Ông Ba chờ ông Triệu nói xong, lập tức bày tỏ thái độ:" Tôi cũng không muốn xảy ra chuyện như vậy, nhưng bây giờ bố của Ngoan Bảo nhà tôi bị thương nặng, trong nhà cũng chỉ còn hai người tôi và thím hai, quả thực không còn cách  nào khác. Ông Triệu, lần này chưa nói phụ nữ có thể sống hay không, cho dù đàn ông nhà chúng tôi, trong lòng cũng e ngại. Trước đây trong thôn xảy ra chuyện, không phải tôi cũng đi đầu lần đó sao? Nhà ai mà không có chút chuyện này chuyện kia, có phải không?"

Ông Ba không có con nối dòng, người trong thôn đều nói người làm nghề này, ăn cơm địa phủ, vì thế mới không sinh được con. Thế nhưng lời ông nói cũng không sai, trước kia bất luận trong thôn xảy ra chuyện gì, ông đều là người đi đầu giải quyết. Giờ họ Mạc gặp chuyện, nếu cứ buông tay không quản như này, đúng là không phải lẽ.


Nếu không phải nam nhân nhà họ Mạc không nhiều, cần gì phải hạ giọng cầu người khác chứ?

Nhà ông cả chỉ có một người con trai, lớn hơn bố tôi vài tuổi, tôi thường cười gọi bác cả, lúc bác ấy còn trẻ, ra ngoài làm ăn kiếm sống, hiếm khi về nhà. Ông nội tôi cũng chỉ có một mình bố tôi là con trai. Ông Ba thì không cần nói nữa, lấy bà Ba nửa đời người cũng không có con, lúc tuổi già không ai đưa tiễn, vì thế tính tình bà Ba mới ngày càng kém, làm người cũng hà khắc hơn, lòng dạ hẹp hòi, không thấy được cái tốt của người khác.

Mà hiện nay, nhà họ Mạc xảy ra chuyện, đúng lúc cần người trong thôn giúp đỡ, ông Ba đã nói vài lần, người trong thôn cũng không nhắc tới chuyện bí mật trong nhà họ Mạc nữa. Chỉ là chuyện này liên quan đến an nguy cả thôn, ai cũng lực bất lòng tâm, ai dám vì người khác mà bỏ mạng mình chứ?

Tôi biết sau đây sẽ không có ai giúp đỡ nhà họ Mạc. Con người đều ích kỉ, bọn họ sẽ tìm mọi lý do từ chối qua loa, không khinh thường châm chọc vài câu khiến lòng người lạnh giá là may lắm rồi.

Chờ sau khi mọi người giải tán, ông Ba mới chán chường ngồi xuống ghế lặng lẽ rút thuốc ra, từ tối qua tới giờ, ông chưa hề chợp mắt, bận tới bận lui tìm xác ông nội tôi, cả người cuộn lại, trông cực kì bi thương.

Quỷ Hôn (phần 1)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ