chương 210:

57 2 0
                                    

Nghe được hai chữ 'sao chổi", đồng tử Vân Kiến thụ co rút lại, lo lắng nhìn về phía nàng.

"Lạc nhi, con đang trách ta để con đến Trấn Quốc Tự giải hạn sao?"

Khóe miệng Vân Tử Lạc giãn ra, giọng lạnh lùng: " Không có, phụ thân làm vậy con có thể hiểu được, chỉ là, dù sao Lạc nhi cũng không muốn ở trong nhà mã, muốn cùng người khác tán gẫu"

Vân Kiến Thụ mê tín,coi trọng người nối dõi, ở thời đại này chuyện như vậy là chuyện thường tình, nên nàng cũng không suy nghĩ nhiều.

Chẳng qua là khi đối mặt với ông ấy,cảm giác thân mật trước kia ít nhiều cũng mất đi vài phần.

Vân Kiến Thụ vẫn không tin nàng chỉ vì lý do này, vẫn còn nghi ngờ.

Vân Tử Lạc mở miệng nói tiếp: " Phụ thân, người không cần lo lắng, con đi tước đây, lúc khác con sẽ gặp người"

Nói xong, nàng nhìn về phía Tiếu Đồng gật đầu một cái, rồi bước nhanh đi

Vân Tử Lạc ngồi trên xe lăn đường nhiên sẽ không theo kịp nàng.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng rời đi rồi thở dài.

"Vừa rồi thánh chỉ nói gì?"

Dọc đường đi, Vân Tử Lạc hỏi.

Tiếu Đồng kinh ngạc nhìn về phía nàng, một hồi lâu sau mới thấp giọng trả lời: " Thánh chỉ nói, ngày mai trong cũng sẽ tổ chức nghi thức rửa tội cho tiểu công tử của Vân gia, đó là công tử của phủ tương quân, đội đến khi trưởng thành, sẽ là người kế nhiệm chức vị Trấn Quốc tướng quân..."

Vân Tử Lạc nhíu mày, công tử phủ tướng quân...

Trên sách co viết, ở thời đại này, con trai trưởng của quan ngũ phẩm trở lên đều muốn kế nhiệm chức vị của cha mình, họ đều được gọi chung là công tử...

Công tử... Vân Tử Lạc không khỏi cười lạnh.

Thật đúng là trào phúng!

Một nam tử tri thức đạt lễ, ôn cung như ngọc như Vân Hạo cũng chưa được cái "danh hiệu" này, lại ban cho một đứa trẻ vừa mới sinh được vài ngày.

Nàng không muốn Vân Hạo vào quân doanh là một chuyện, nhưng người khác lại lấy đi cơ hội này của Vân Hạo đây lại là chuyện khác.

Cho nên, trong lòng Vân Tử Lạc hết sức không thoải mái.

Tiếu Đồng" Ừm"một tiếng, nói tiếp: " Thánh chỉ còn nói, cho người may cho công tử Vân gia một bộ quần áo mới để tiến cung"

"Để ta may?"

Vân Tử LẠc chỉ vào chúp mũi mình hỏi.

"Đúng vậy, Thái hậu đã xem qua nàng thêu, rất tán thưởng, nên liền chỉ thị cho nàng, dù sao đó cũng là đệ đệ của nàng"

Tiếu ĐỒng phân tích.

Vân Tử Lạc không khỏi nhíu mày.

Ngày mai một ngày, hôm nay lại được một nửa buổi trưa, tổng cộng là được một ngày rưỡi bào nàng may một bộ quần áo cho một đứa trẻ không phải là chuyện khó.

Lạc Nhi Ý #2Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ