Tạ Vô Tâm đi tới, ánh mắt căng thẳng nhìn chằm chằm Hách Liên Trì, hỏi:" Nếu đã biết Thanh Thanh không nhớ gì, vì sao chín năm nay ngươi không cho ta và Bắc Đế biết chuyện này? Hay là, ngươi muốn ở đây cùng Thanh Thanh cả đời?"
Hách Liên Trì ngồi xuống đầu giường, sắc mặt vì những lời này của hắn mà biến sắc:" Ngươi nghĩ như vậy sao? Lúc mới tới đây, ta vì muốn tìm cách giải độc cho Thanh Thanh đã tìm vô số cách, thậm chí còn muốn lấy máu cho nàng, kết quả ta cũng bị trúng độc này, không có cách nào rời khỏi đây nửa bước được?"
"Vậy Thanh Thanh vì sao nói ngươi lừa gạt nàng? Ngươi đã gạt nàng chuyện gì?"
Hách Liên Trì nhắm mắt nói:" Lúc nàng vừa mới tỉnh dậy, ta hỏi nàng có biết ta là ai không? Có biết người thâm nàng ở đâu không, ta nói cho nàng biết nàng tên là Thanh Thanh"
"Sau đó, ngươi đã nói gì?"
Hách Liên Trì mở mắt ta, nhàn nhạt nhìn về phía Tạ Vô Tâm, " Ta nói, ta là phu quân của nàng"
Tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.
Tạ Vô Tâm nổi giận:" Sao ngươi dám lừa gạt nàng như vậy!"
Hách Liên Trì hỏi ngược lại hắn:" Vậy ngươi nói xem, ta nên nói thế nào? Nói ta là ca ca của nàng sao? Vậy về sau nếu nàng thực coi ta là ca ca thì thế nào, nhưng ta cũng không muốn như vậy, ta thích nàng, muốn nàng làm thê tử của ta! Mặc dù nàng đã yêu ngươi, nhưng ngươi lại không trân trọng nàng, thậm chí còn phản bội nàng, vì sao ta lại không tranh thủ cơ hội này được?"
"Nhưng ngươi phải đợi nàng nhớ ra mọi chuyện mới có thể làm như vậy! Ngươi thừa dịp nàng không nhớ gì làm như vậy chẳng hải là lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn sao?"
Tạ Vô Tâm nghiến răng nghiến lợi.
Sắc mặt Bắc Đế cũng trở nên khó coi.
Hách Liên Trì thản nhiên nói:' Ta không làm như vậy, ta chỉ nói với nàng như vậy nhưng ta chưa từng chạm vào nàng"
Nghe những lời này, Tạ Vô Tâm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm nói:" Chờ Hoa Phong Bình giải độc cho nàng xong, nàng nhất định sẽ nhớ ra mọi chuyện, đến lúc đó, chúng ta sẽ cạnh tranh công bằng"
Bắc Đế tối sầm mặt nói:" Thanh Thanh khỏe lên, trẫm muốn đưa nó về Băng Thành, các ngươi muốn tranh giành thì đứng sang một bên, đừng làm chướng mắt Trẫm"
Ngữ khi của ông cực kỳ khó chịu, hiển nhiên, đối với hai người đàn ông này ông đã rất thất vọng.
"Lạc nhi, đến đây, đứng đó không lạnh sao?"
Vân Tử Lạc ừm một tiếng, kéo kéo Nhiếp chính vương, nhẹ giọng nói:" Ý, theo ta vào trong ngồi được hay không?"
Nhiếp chính vương vẫn không có phản ứng, đôi mắt phượng u ám vẫn nhìn về phía Hách Liên Trì.
Vân Tử Lạc cong môi nói: " Ý, ta lạnh quá"
Nói rồi, nàng không thèm để ý đến người khác, nhẹ nhàng dựa vào ngực chàng khẽ cọ cọ, rất tự nhiên ôm ngang lấy hông chàng.
Thân thể Nhiếp chính vương hơi run lên, theo bản năng cũng ôm ngang eo nàng, chàng trầm mặc giây lát rồi đau lòng nói: " Lạc nhi đi vào trong sưởi ấm đi, đừng để bị lạnh, đi thôi"