Lúc anh đi tới Phong Nguyệt, vừa bước vào cửa nhân viên thấy anh liền ra đón tiếp. Người khác nhìn vào còn tưởng anh là khách hàng thân thiết. Anh vốn đều biết tên họ Jung kia đã bảo người ở dưới để mắt tới anh. Chuyện đó anh cũng không quan tâm lắm, cũng coi như là khách hàng quen đi, dù sao mới trong vòng một tháng mà đây là lần thứ bảy anh tới đây.
Nhân viên phục vụ như thường lệ định đưa anh đi lên tầng cao tới một phòng VIP. Nhưng hôm nay anh lại bảo hắn tìm cho anh một chỗ nào tương đối yên tĩnh ở dưới tầng là được.
Tên nhân viên có chút khó hiểu nhưng vẫn gật đầu rồi dẫn anh đi.
Hắn tìm cho anh một chỗ góc khuất ở quán bar, vẫn có người qua lại nhưng khá ít. Âm nhạc cũng không ồn ào chói tai.
Phong nguyệt được cái là rất hiểu tâm lý khách hàng. Quán bar nhưng vẫn có những khu vực khá yên tĩnh, dành cho những người chỉ đơn thuần muốn đến đây uống rượu hoặc những cuộc gặp gỡ khách hàng thân thiết.
Anh ngồi xuống rồi gọi một chai rượu như vẫn thường gọi, phóng ánh mắt lơ đãng nhìn xung quanh. Cũng có không ít người đến một mình như anh, cũng có một vài cặp đôi uống rượu thân mật với nhau.
Anh cũng chỉ là lướt qua một lượt, sau đấy dời mắt lại ly rượu vừa lúc được mang ra trước mắt.
Anh cầm ly rượu lên uống một lượt, lúc để xuống đã là ly rỗng. Lần nào cũng vậy, ly đầu tiên anh đều uống cạn.
Hôm nay anh không chọn ngồi ở phòng VIP cũng là do thằng nhóc Jimin cứ ở bên tai lãi nhãi mải. Nói anh đi uống rượu mà cứ ru rú trong một căn phòng đối diện bốn bức tường làm gì. Ngột ngạt chết đi được.
Anh hôm nay chỉ là tiếp thu ý kiến thằng nhóc đấy một chút, ra ngoài xem đời sống nhân sinh như thế nào.
Tửu lượng anh khá tốt, anh có thể nói là như vậy. Trong cả đám anh em thì anh sẽ là người chống cự đến cuối cùng.
Anh ngồi một lát đã uống gần hơn nửa chai rượu. Tất nhiên chưa thể xem là gì, nhưng dù sao vẫn là có men, đôi mắt thoáng chốc hằn lên vài vệt đỏ.
Lúc này có một người bước đến, che trước tầm mắt đang nhìn quanh của anh. Anh theo phản xạ ngước lên, đôi mắt có chút nhòe vì ánh đèn ở phía trên đổ xuống. Mà người này lại đứng ngay dưới ánh đèn ấy, đối diện với anh,nhẹ nở một nụ cười. Anh vừa nhìn đã biết nụ cười này vốn dĩ không thật lòng, nhưng người này rất tài ba. Hắn biết làm thế nào để nụ cười đó trở nên tự nhiên nhất. Nếu là người khác chắc chẳng nhận ra.
Nhưng anh là Min Yoongi.
Mặc dù vậy anh không thể phủ nhận được, nụ cười của người này thật sự rất tỏa sáng, thậm chí nó còn lấp lánh hơn cả ánh đèn chói lóa trên tầng kia. Trong một phút chốc, suy nghĩ đang tĩnh lặng của anh khẽ động. Tuy anh không biết gọi là cảm giác gì nhưng đã lâu rồi chưa có điều gì khiến lòng anh như vậy.
Anh có ý nghiêng đầu né ánh sáng đang hắt xuống, liền nhìn rõ người đối diện.
Jung Hoseok bước đến, chỉ chỗ ở bên cạnh cười hỏi:"Tôi có thể ngồi đây được không?"