Chương 50 - Anh không ngại mà giam cầm em cả đời

115 7 2
                                    

Cũng hai ngày trôi qua kể từ lúc Jingoo đến nhà thăm Jungkook.
Vậy mà người đàn ông tên Kim Taehyung vẫn chưa xuất hiện.

Jungkook trong lòng bực bội, muốn đi tìm anh nhưng chợt phát hiện rằng đến chỗ anh thường hay đến là chỗ nào cậu cũng căn bản không có biết.

Hơn nữa, anh đã không muốn gặp cậu rồi thì có đi tìm cũng vô ích.

Đêm nay Jungkook phi thường không ngủ được. Cậu nhìn lên đồng hồ.

Là ba giờ sáng.

Nằm lăn qua lộn lại vẫn không tài nào ngủ nỗi. Jungkook định đi xuống bếp uống chút nước thì bên ngoài cửa sổ có tiếng động.

Nhìn xuống ở dưới sân là bóng lưng một người đàn ông. Không cần nhìn rõ Jungkook cũng biết được ai.

Hôm nay tiết trời khá lạnh nên anh mặc một chiếc áo măng tô màu xám. Trên cổ quấn chiếc khăn choàng anh thường dùng. Đó là cái khăn mà cậu dành dụm tiền mua cho anh vào mùa đông vài năm trước. Mới gần đây cậu bảo nó có vẻ cũ rồi, không hợp với những bộ đồ đắt tiền của anh. Trong tủ anh những chiếc khăn choàng mới không thiếu. Sao anh không thay đổi mà dùng? Anh nói rằng mấy cái khăn đó tất nhiên không so được với cái này. Vì đây là cái khăn mà cậu tặng cho anh. Tuy cũ nhưng mà ấm áp. Anh dùng quen rồi không muốn đổi. Lúc đó anh mặt điềm tĩnh nói mấy câu đơn giản mà vẫn khiến cậu tim đập chân run.

Jungkook thấy anh sửa soạn lại đôi giày. Có vẻ anh từ trong nhà vừa mới bước ra và chuẩn bị lên xe đi tiếp.
Anh về đêm khuya như vậy rồi định đi ngay sao.

Không suy nghĩ nhiều, Jungkook ở trên này dùng hết sức bình sinh chạy thật nhanh xuống cầu thang. Lao ra khỏi cửa nhà gấp rút mà kêu một tiếng.

"Taehyung."

Taehyung lúc này đang bước đi bỗng nghe tiếng gọi thân thuộc. Anh quay đầu dừng lại thì thấy một thân ảnh bé nhỏ đang ở phía trước chạy tới. Đôi tay như thói quen đưa ra định đón lấy nhưng phút chốc khựng lại. Anh còn nhớ như in hôm trước lúc giết chết mấy tên kia, anh sau đó đến gần Jungkook để đỡ dậy. Cậu đã tránh cái chạm của anh. Không phải là cậu sợ một tên quái vật là anh sao.

Jungkook từ tầng hai chạy hùng hục xuống dưới lầu, vừa ra khỏi cửa đã lao thẳng đến Taehyung vội vàng nắm tay anh lại. Đêm khuya ngoài trời lạnh như rút xương. Jungkook vừa chạy mệt liền thở ra vài hơi, đôi má thoáng chút ửng đỏ.

Taehyung nhìn Jungkook đôi chân trần chạy ra có chút giận khẽ mắng. "Em ra ngoài sao không mang dép? Là chê cơ thể mình còn khỏe quá sao."

Jungkook lúc này nhìn xuống mới phát hiện mình đúng là chưa có mang gì liền chạy ra mới cười cười giải thích. "Xin lỗi, tại em vội quá."

Taehyung không nói gì gỡ chiếc khăn choàng xuống. Một vòng rồi hai vòng quấn ở trên cổ Jungkook. Chỉ chừa mỗi đôi mắt to tròn như chú thỏ ra bên ngoài.

"Khuya rồi sao em còn chưa ngủ? Chạy ra ngoài làm gì?"

Jungkook nghe anh hỏi liền muốn giận giữ nói rằng còn chẳng phải tại anh hay sao. Nhưng lời đến cổ thì nghẹn lại, cuối cùng cũng chỉ thủ thỉ. "Tại em không ngủ được."

| Vkook | Bình yên nơi anhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ