Chương 23- Anh là... V?

126 5 0
                                    

Lúc Jungkook với Jimin vui vẻ leo lên chiếc Maybach chạy đi thì Namjoon cũng bắt đầu lôi cái người vừa ăn sáng xong đã nhảy lên ghế sofa nằm.

"Min Yoongi, anh có thể vận động tí không, suốt ngày nằm ườn ra đó."

"Chú không thấy anh đang vận động sao?" Yoongi chỉ tia nắng ngoài cửa sổ rọi trên ghế sofa.

"Anh mày là đang sưởi nắng đấy."

Namjoon ngán ngẩm lắc đầu, vỗ vào mông anh một cái rõ to.

"Được rồi, anh còn không phải là mèo. Đi, chúng ta lên thư phòng, Taehyung đang đợi đấy."

Yoongi xoa xoa cái mông vừa bị đánh mới nhăn nhó bước theo.

Mình là anh hay nó là anh đây?

...

Yoongi vừa bước vào phòng đã cuộn tròn trên chiếc ghế sofa, lấy chân đá đá vào Namjoon vừa ngồi xuống bên cạnh.

"Namjoon à, nói nhanh cho anh còn đi sưởi nắng nữa."

Namjoon xoay chiếc laptop ở trên bàn hướng về phía Taehyung.

"Như anh điều tra được người này là trợ lý trung thành của Kim Hyuksoo và cánh tay trái đắc lực của Kim Yong Do. Ừm, anh ta tên là Jung Hoseok."

"Hoseok?" Yoongi lên tiếng hỏi ngược lại.

"Anh biết hắn ta à."

Yoongi lắc đầu.

"Không, nghe có vẻ quen thôi."

Taehyung nhìn vào màn hình máy tính hướng mắt nói về phía Namjoon.

"Hình như anh ta thường không xuất hiện ở Kim thị?"

"Tất nhiên, anh ta phụ trách mấy cái hoạt động trong tối...Giống như chúng ta."

"Anh ta là trẻ mồ côi, lúc bị đám côn đồ xuýt đánh chết thì được Kim Hyuksoo cứu mạng. Ông ta một lòng nuôi dưỡng đến ngày hôm nay. Nên anh ta đặc biệt trung thành."

"Vậy đơn hàng chúng ta hôm trước bị bọn cảnh sát tóm cũng là do anh ta." Taehyung đôi mắt đăm chiêu, gõ gõ chiếc bút trong tay.

"Đúng vậy, bởi vì sau khi anh Seokjin ra mặt chúng biết được bố Bang là người đứng phía sau. Nhưng vẫn chưa thực sự biết chúng ta là ai."

"Hắn ta còn phải cần cố gắng nhiều." Yoongi bò dậy, mắt nhìn chiếc điện thoại vừa mới sáng lên, tay cầm nó quơ quơ trước mắt Namjoon và Taehyung cười cười.

"Chúng ta vừa tóm được một tên rồi này."

Yoongi nói rồi uể oải vươn vai đứng dậy. Mắt nhắm mắt mở hướng về phía cửa.

"Chà, đi thôi. Đến giờ anh mày đi sưởi nắng rồi."

...

Tại một căn nhà trống bị bỏ hoan lâu năm, một tên to mập bị trói cả người được hai người đàn ông mặt áo đen ném xuống đất.

Khuôn mặt bị đánh đến biến dạng, lúc anh ta cố gắng mở đôi mắt lên chỉ nhìn thấy một mảng tối. Không khí xung quanh lạnh đến buốt cả xương.

Ánh sáng mờ ảo từ cái cửa sổ chiếu vào cũng không đủ để anh ta có thể nhìn rõ những gì ở phía trước. Chỉ có thể thấy đôi chân của một người đàn ông đang ngồi bắt chéo trên ghế.

| Vkook | Bình yên nơi anhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ