CHƯƠNG 85

21.8K 1.7K 527
                                    

Những ngày thi nhanh chóng trôi qua, Chính Quốc làm bài vô cùng tốt, hiện tại cậu đang mang tâm trạng rất vui mừng mà chờ Thái Hanh tan lớp.

Một lúc Thái Hanh xuất hiện, Chính Quốc liền hí hửng chạy đến.

" Hôm nay thế nào? "

" Rất ổn, cậu ôn rất đúng trọng tâm " Thái Hanh trả lời. Hắn vốn định qua loa một chút, không ngờ bài làm vượt xa mình nghĩ. Không uổng công hắn đã bỏ thời gian ra cùng Chính Quốc học bài.

" Ông nói năm nay trong thôn rất bội thu, xem ra phương pháp tớ đưa ra thử nghiệm có hiệu quả " Chính Quốc vui mừng còn là vì điều này nữa. Năm ngoái đề ra phương pháp này cho ông cậu còn chưa vững vàng hết tất thảy, hiện tại Chính Quốc thật sự tự tin mà gói hành trang về quê.

" Tôi vốn luôn nó sẽ có kết quả như mong đợi " Thái Hanh nói.

Chính Quốc không nói nữa, che miệng cười.

Những ngày tới sẽ được nghỉ ngơi để chờ giáo viên chấm bài, có kết quả thì tổ chức lễ tốt nghiệp, sắp sửa phải rời xa thành phố này rồi, Chính Quốc trong lòng luôn cảm thấy nuối tiếc, thế nhưng Thái Hanh lại rất bình thản, một chút cũng không có cảm giác luyến tiếc.

Cả hai trở về kí túc xá, Thái Hanh đột nhiên liếm môi xắn tay áo lên, phi thẳng đến bàn học, Chính Quốc còn đang khó hiểu hắn đây là muốn làm gì?

Thái Hanh ôm hết chồng tài liệu ôn thi trên bàn dọn sạch, một chân đạp cửa phòng tiến ra bên ngoài, Chính Quốc cất cặp xuống liền ngốc hồ hồ chạy theo xem hắn làm gì, Thái Hanh cước bộ ôm chồng tài liệu ra khỏi cổng trường, trông thấy Chính Quốc bám theo cũng không nói gì, hắn vừa đi vừa huýt sáo.

Một lát sau hắn lại rẽ sang hướng bờ sông. Chính Quốc rất là hoài niệm nơi đây.

Thái Hanh đặt chồng sách xuống, lấy bật lửa ra, hả hê mà đốt hết đống tài liệu.

Chính Quốc chỉ biết trố mắt nhìn, trông mặt hắn vui vẻ như thế, chắc chắn là ấp ủ ý định này từ lâu.

Ôi đúng là cạn tình cạn nghĩa.

" Đến.. đến mức như vậy hả? " Chính Quốc cười gượng nói.

" Nhìn thôi đã đau trứng! " Thái Hanh đáp.

"....."

Sau khi đống tài liệu tan thành tro, Thái Hanh mới có ý định đi về, nhưng Chính Quốc lại kéo tay hắn lại.

" Sao thế? " Thái Hanh khó hiểu.

" Ở đây, nằm hóng mát chút đi " Chính Quốc híp mắt cười, kéo hắn nằm xuống thảm cỏ.

" Đúng là nhàm chán " Miệng thì nói thế, nhưng hắn vẫn cùng Chính Quốc nằm xuống, về chiều bớt nắng, thẳng mắt nhìn lên bầu trời liền có một cảm giác yên bình đến lạ.

Bờ sông này vốn là nơi yêu thích của Thái Hanh, chỉ ở đây mới có thể ngắm nhìn được bầu trời bao la giữa lòng thành phố. Khụ... nhưng từ ngày hắn rớt xuống nước thì không thèm đến đây nữa.

Rớt nước... Thái Hanh đột nhiên bừng tỉnh, quay sang nhìn Chính Quốc, trên mặt hắn liền sượng đi mấy phần.

Thấy Chính Quốc cũng quay sang nhìn hắn, còn che miệng cười tủm tỉm, Thái Hanh lại càng thêm xấu hổ, lần đó quả thật rất mất mặt, càng không ngờ cái tên quê mùa cứu mình còn hôn mình chán ghét năm đó lại là người yêu của mình, bản thân cũng không thể nào dứt ra khỏi cậu ta được.

《 TaeKook - Hoàn 》Mặn Mặn Ngọt Ngọt! - HENơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ