CHƯƠNG 75

22.9K 1.9K 1K
                                    

Thái Hanh nắm tay Chính Quốc, cả hai đi bên cạnh ra khỏi bệnh viện không nói lời nào.

Chính Quốc lén nhìn thoáng sắc mặt hắn, hốc mắt hắn đỏ ửng khiến cậu đau lòng không thôi. Nhưng mà Chính Quốc biết không nên lên tiếng bây giờ, trong lòng Thái Hanh có tâm sự, vẫn nên im lặng thì hơn.

Đi một đoạn nữa, siết chặt đôi tay lạnh ngắt của Thái Hanh, Chính Quốc mới chợt nhớ ra hắn còn có bệnh vẫn chưa khỏi hẳn.

" Hanh, hay là trở về bệnh viện lại đi, cậu... còn chưa khoẻ... "

Thái Hanh nhìn cậu, không lên tiếng, Chính Quốc bị hắn nhìn chăm chăm liền cúi đầu ngượng ngùng.

" Không trở về nữa, có chỗ để đi rồi " Thái Hanh trầm giọng trả lời, lại nắm tay cậu bước đi.

--

" Con mẹ nó Kim thiếu, đây là chỗ ngủ tôi mà!! Cậu đừng có ngang ngược như thế được không? " Đoàn Lăng khóc không ra nước mắt, cư nhiên lại bị chiếm mất giường ngủ trong nhà.

" Này... Van xin cậu đấy, tối nay Ninh Ninh sang chơi... " Đoàn Lăng biết Thái Hanh đang bệnh nên không thể động thủ được, sợ đánh một phát hắn lại yếu quá mà đi đời mất. Chỉ có thể ngồi cầu xin trong vô vọng.

Cái tên này bình thường đã ngang ngược, nay bị bệnh càng ngang ngược hơn.

" Chính Quốc... Nói giúp tôi mấy câu đi " Đoàn Lăng bất lực nhìn Thái Hanh nằm trên giường, xem như không biết gì mà nhắm mắt tận hưởng, thế là anh đành nhìn sang Chính Quốc cầu xin sự giúp đỡ.

" Hì... " Chính Quốc cười ngượng ngùng, lại nhích sang ngồi bên cạnh Thái Hanh không nói gì thêm nữa.

Đoàn Lăng hiểu rõ, này chính là không chịu nói giúp anh, mà còn hoàn toàn đứng về phía Kim Thái Hanh kia nữa...

Được rồi, gì nhỉ? Nếu cậu ngang thì tớ sẽ cùng ngang với cậu chứ gì?

Ôi...

Đoàn Lăng đứng yên một lúc nhìn hai người kia, cắn môi không hề cam tâm lắm, tay siết nắm đấm vẫn không thể phóng ra cú nào.

Chờ đến khi Đoàn Lăng rời khỏi phòng Thái Hanh mới chịu mở mắt ra.

" Này... Làm vậy có quá đáng lắm không? " Chính Quốc e dè hỏi.

" Hừ... sợ cái gì, hắn ta vẫn còn chỗ ngủ, đừng lo "

Từ dạo Đoàn Lăng có người yêu thì không còn nể mặt hắn, hắn chỉ cần động chạm Hứa Ninh một câu liền bị Đoàn Lăng hăm he nắm đấm, khiến hắn ức chế không thể chịu nổi. Nay nhân lúc bệnh nặng chiếm tiện nghi của Đoàn Lăng một chút thì có làm sao? Vẫn chưa đủ đâu vào đâu cả. Hừ!

" Cậu.. Nhích sang một bên đi, tối nay chúng ta ngủ chia giường ra " Thái Hanh chỉ về phía cách xa mình tầm một mét, bảo Chính Quốc hãy sang đó ngồi.

Chính Quốc hoang mang không hiểu gì...

" Cậu... " Chính Quốc môi run rẩy.

" Trời ạ cậu nghĩ gì thế?! Tôi bị bệnh muốn cách li cậu để khỏi lây thôi mà. Không có chán ghét cậu " Thái Hanh nhìn chút liền hiểu rõ Chính Quốc đang nghĩ gì.

《 TaeKook - Hoàn 》Mặn Mặn Ngọt Ngọt! - HENơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ