CHƯƠNG 58

26.7K 2.3K 961
                                    

Chính Quốc trở về cũng một ngày trôi qua, ông cậu được chuẩn đoán là bị suy tim.

Cách đây không lâu, chính xác là sau khi Chính Quốc lên thành phố vài hôm, ông cảm thấy hụt hơi, đau thắt ngực, vận động có chút khó khăn. Trong thôn có một phòng khám nho nhỏ, chủ yếu là chuẩn đoán bệnh trạng nhưng không có khả năng chữa tốt như trên thành phố. Nếu như các bệnh thông thường, cảm cúm nóng sốt thì đơn giản hơn nhiều.

Các dấu hiệu này cũng chỉ thoáng qua, sau khi đi khám chuẩn đoán là suy tim nhẹ.

Cho dù nhẹ hay nặng vẫn là bệnh và có thể xảy ra những vấn đề không mong muốn bất cứ lúc nào, nhưng vì lo sợ nếu nói cho Chính Quốc biết cậu sẽ lo lắng không học tốt được, thế nên giấu nhẹm cho đến một tuần trước.

Bệnh của ông đã từ giai đoạn hai là suy tim nhẹ, các dấu hiểu chỉ là thoáng qua chuyển thành giai đoạn ba, các triệu chứng suy tim xuất hiện càng nhiều hơn, đây là giai đoạn có dấu hiệu rất rõ ràng và người bệnh nên được thăm khám và điều trị.

Trưởng thôn vốn là hàng xóm cạnh nhà, cũng là bằng hữu tốt nhất của ông cậu, trưởng thôn mất vợ sớm, chỉ còn một cô con gái cùng trang lứa với Chính Quốc.

Trưởng thôn là người đã báo với cậu tình hình bệnh trạng của ông cậu hiện tại, thế nên trong một tuần qua Chính Quốc không lúc nào yên lòng, chỉ là cậu đang sắp phải kiểm tra, nhưng học không vào, điểm kém thậm tệ. Lại nghe nói ông lên cơn khó thở bùng phát kịch liệt, kèm theo ho khan.

Bệnh ông trở nặng, trưởng thôn lần nữa báo với Chính Quốc tình hình, mong cậu có thể sắp xếp về thăm ông, bởi vì ở đây điều kiện không tốt để chữa trị, lại chẳng có tiền để lên thành phố, chỉ còn cách là chuẩn bị tâm lí.

Khi Chính Quốc trở về, may mắn vẫn còn nhìn thấy ông tươi cười với mình. Cậu cứ ngỡ trận khó thở kịch liệt như không còn chút dưỡng khí đêm qua đã cướp đi mạng sống của ông rồi.

Chính Quốc không nhịn được ôm ông òa khóc, một tuần qua cậu đã nhịn đủ rồi, đêm qua cậu sợ hãi đủ rồi, cậu chỉ muốn vùi vào lòng ông khóc một trận to thật to thôi.

" Cháu trai ngốc, khóc tèm nhem còn ra thể thống gì? " Ông cậu mắt đỏ hoe, nhưng vẫn cố kiềm chế, vỗ vỗ đầu cậu, còn khẽ khàng trách.

" Hay là cháu thôi học, về đây chăm sóc ông? " Chính Quốc ngẩng đầu lên, nước mắt nước mũi đầy mặt, trông ngố lắm.

" Đừng có dại, học tốt cho ông! Lần này không cẩn thận chú ý sức khỏe, lần sau không như thế nữa, cứ yên tâm "

Chính Quốc không yên tâm chút nào, tuy rằng ông nói ổn, nhưng Chính Quốc vẫn thấy ông vẫn thường nhẫn nhịn cơn khó thở trong người, cả một ngày nay cậu chú ý quan sát, việc đó xảy ra rất nhiều lần.

Cứ thế này không ổn... Đã là giai đoạn ba rồi, giai đoạn càng cao rủi ro càng lớn, ngộ nhỡ chuyển đến giai đoạn cuối...

Chính Quốc đau khổ không dám nghĩ tiếp.

Cậu còn chưa học tới đâu, chưa giúp được cho mọi người, chưa làm ông nở mày nở mặt.. Chưa thể để ông đi được.

《 TaeKook - Hoàn 》Mặn Mặn Ngọt Ngọt! - HENơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ