CHƯƠNG 72

20K 1.7K 616
                                    

Giây đầu tiên vừa bị ném vào phòng, Thái Hanh liền đứng dậy nhanh chóng phi ra, nhưng hai người đàn ông to lớn chặn hắn lại tức khắc, sau đó lẳng lặng khoá chốt rời đi. Thái Hanh tức đỏ cả mắt, đạp mấy cái vào cửa nhưng không lay chuyển được gì.

Đến giờ ăn, có người đến đưa cơm, Thái Hanh có chút sáng mắt, nghĩ sẽ thoát ra cùng với người đưa cơm, nhưng mà mẹ hắn làm gì có chuyện dễ dàng thế được? Theo sau vẫn là hai người đàn ông to lớn kia.

Sau khi xong, cả ba người đều đi xuống dưới lầu, Thái Hanh tức tối hất đổ hết mâm cơm, gào lên về phía dưới lầu.

" Mẹ! Mẹ mau thả con ra!! "

" Mẹ đừng trách con... "

" Con sẽ không bao giờ chia tay cậu ấy đâu! Mẹ làm gì cũng vô ích "

" Nếu mẹ kiên quyết thì mẹ sẽ mất luôn cả con! "

Nhưng mà cho dù hắn có gào lên bao nhiêu nữa, mẹ hắn cũng không để tâm.

Thái Hanh cười khẩy... mẹ nghĩ hắn sẽ không dám sao?

....

Thái Hanh bị tịch thu điện thoại, nhốt trong của phòng mình đủ ba ngày ba đêm, ngay cả một con đường thoát ra cũng không có, đành rằng cửa phòng ban công là cửa kính, nhưng mà đồ vật có thể dùng để đập cửa đều bị mẹ hắn dọn ra ngoài hết rồi, cửa kính này là loại đặc biệt dày cách âm chống trộm, bằng sức hắn không có cách nào phá nổi. Cơm thì luôn mang đến đúng bữa, Thái Hanh trong lòng cười chua xót.

Như thế này có khác gì tội phạm bị bắt bỏ tù đâu?

Nhưng hắn vẫn nhất quyết không đụng đến một hạt cơm, nước cũng không uống, nếu như mẹ hắn kiên quyết như thế, hắn đành tuyệt thực bản thân cũng không muốn phải thoả thuận theo ý của bà mà chấm dứt với Chính Quốc.

Cũng là để thăm dò lương tâm của mẹ hắn một chút....đối với đứa con trai có cũng như không này...

Nhưng những ngày hắn bỏ ăn bỏ uống, không một lần Dương Tư Lan đến hỏi thăm hắn.

Thái Hanh nằm trên giường, miệng khô lưỡi khốc, hắn nhịn đói nhiều ngày, kiệt sức, đầu óc không minh mẫn, không nghĩ nổi nên thoát ra ngoài bằng cách nào nữa, lòng vô cùng bất lực.

Chính Quốc bên này sốt ruột, cho dù là Thái Hanh tình nguyện hay không tình nguyện về nhà với mẹ thì vẫn luôn thường xuyên gọi điện hỏi thăm cậu, thế nhưng kể từ hôm đó tới nay, Chính Quốc chưa từng nhận được cuộc điện thoại nào từ hắn.

Làm sao lại không gọi điện cho cậu, hay là... Mẹ hắn muốn hắn về xem mắt?

Chính Quốc lắc đầu, vỗ mặt mình mấy cái, xua tan suy nghĩ điên rồ này của mình.

Thái Hanh thích cậu đến thế nào cậu còn không rõ sao? Nếu mẹ hắn muốn hắn xem mắt, với tính cách của Thái Hanh, chắc chắn có chết cũng sẽ cự tuyệt.

....

Kiều Tư Tư hôm nay đến chơi, Dương Tư Lan như cũ niềm nở với cô, nói chuyện một hồi cuối cùng cũng nói đến vấn đề kia.

《 TaeKook - Hoàn 》Mặn Mặn Ngọt Ngọt! - HENơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ