Thấm thoát đã qua hơn một năm, mọi sự trong năm vừa rồi trải qua êm đẹp không chút sóng gió, hiện tại đã là mùa Giáng Sinh năm hai đại học.
Nhớ năm ngoái khi Chính Quốc cùng Thái Hanh trở lại trường sau khoảng nửa tháng, bà ngoại đã gọi điện cho hai người, Chính Quốc nghe thấy giọng bà nghẹn ngào vì không kiềm nổi sự vui mừng, báo tin ông đã trở về trong lành lặn không tổn hại chút nào, hơn nữa bệnh trạng đã được chữa khỏi hoàn toàn, trở về sau khi qua điều dưỡng cao cấp, khoẻ mạnh phấn chấn, ăn ngon ngủ tốt, mỗi ngày đều cùng trưởng thôn đánh cờ tán gẫu, câu cá giết thời gian. Bà nhắn nhủ rằng cả gia đình đã nợ Thái Hanh ân tình lớn, bày tỏ mình thật sự quý mến hắn và xem hắn là người trong nhà, nhưng còn ngại Thái Hanh thận phận cao quý không để mắt gia đình nghèo, Thái Hanh ngược lại vui vẻ hưởng ứng, làm cho điểm tốt của hắn trong mắt ông bà tăng lên chạm nốc luôn rồi.
Chính Quốc cũng vui vẻ, sụt sịt ôm chầm Thái Hanh cả buổi trời ríu rít cảm ơn, còn chủ động hôn lưỡi, sau đó màn gì ai cũng biết. Đó có thể coi là lần đầu tiên của hắn vì anh đủ tỉnh táo để nhận thức. Chính Quốc vừa sợ hãi vừa ngượng ngùng nhưng qua một lần đã biết rút kinh nghiệm, có thể ngây ngô phối hợp cùng hắn, tuy cả quá trình không suôn sẻ hết nhưng có thể coi là tốt đẹp hơn lần đầu rất nhiều. Dù vậy sáng hôm sau Chính Quốc vẫn đau như thường, bởi vì trước đây hắn vẫn là xử nam đến cả hôn má còn chưa từng, làm sao dày dặn kinh nghiệm trong chuyện giường chiếu được, khiến cậu đau đớn cũng khó tránh khỏi.
Thái Hanh sau khi sung sướng xong thì lại đau lòng, dù sao hắn cũng không phải người ham muốn quá nhiều về tình dục, nhưng tất yếu vẫn phải có, khi cùng Chính Quốc thân mật quá đà hắn vẫn sẽ sinh ra phản ứng khó nhịn. Hai người thân mật là chuyện cơm bữa, dù sao cũng đang trong thời kì nồng nhiệt, không nói đến hiện tại, tương lai cũng thế thôi, Thái Hanh chắc chắn hắn không dứt khỏi Chính Quốc được. Nhưng mà dù có sinh ra phản ứng hắn vẫn phải tiết chế, bởi vì ngại Chính Quốc sẽ đau. Chính Quốc có đau cũng sẽ không nói, vì cậu quá tốt tính, luôn cười trừ cho qua, nhưng mà như thế làm hắn xót chết được.
Đến Tết Thái Hanh như đã sớm quen, điện thoại rung lên là tin nhắn mẹ hắn gửi đến, vẫn là công việc ở nước ngoài chưa xong, không thể bay về cùng hắn đoàn viên được. Tính đến nay đã 1 năm 3 tháng 14 ngày hắn đã không gặp mẹ.
Mỗi lần Chính Quốc thử dò hỏi về mẹ hắn, hắn thường lơ đi không muốn trả lời, Chính Quốc cảm thấy mối quan hệ mẹ con của hai người không giống như mẹ con bình thường chút nào.
Tết năm đó bọn họ không trở về quê, nhưng Thái Hanh có để một ít quà gửi về cho ông bà Chính Quốc, tuy ít nhưng toàn chất lượng, đều là đồ tẩm bổ sức khoẻ đắt đỏ.
Sáng mùng một trong phòng chỉ còn mỗi Chính Quốc và Thái Hanh, Đoàn Lăng cùng Hứa Ninh đã về nhà mình đoàn viên rồi.
Chính Quốc vòng hai tay qua cổ hắn, nhón chân thơm má hắn một cái, sau mới ngượng ngùng đưa hắn một phong bao lì xì, e ngại nói.
" Xin lỗi...Mừng tuổi chỉ có nhiêu, tớ không có nhiều tiền " Chính Quốc nói xong liền lúng túng gãi đầu.
Thái Hanh kinh ngạc chốc lát, sau mới ngơ ngác nhận phong bao lì xì, cũng lấy phong bao mình đã chuẩn bị sẵn cho cậu.
BẠN ĐANG ĐỌC
《 TaeKook - Hoàn 》Mặn Mặn Ngọt Ngọt! - HE
HumorTên truyện : Mặn Mặn Ngọt Ngọt! Couple chính : Kim Thái Hanh - Điền Chính Quốc Tác giả : Thị Cúc Thể loại : Thanh xuân vườn trường, hiện đại đô thị, ngọt ngào điềm văn. Đại gia biệt nữu ảo tưởng mỹ công x Nghèo kiết xác ngu ngơ hiền lành thụ. HE. Tì...