Chỉ khiến tôi cảm thấy cô đang làm ra vẻ

158 12 1
                                    

"Lâm Vỹ Dạ!" Trường Giang âm trầm gầm nhẹ một tiếng, lạnh lùng nhìn khuôn mặt mang đầy vẻ chán ghét cùng châm chọc của cô, lạnh giọng nói: "Tốt hơn hết cô nên tích chút phúc đức cho miệng mình đi, nếu không tôi lo miệng của cô sẽ bị thối rớt vào ngày nào đó đấy."

"Ui, chồng à, anh lo lắng cho em luôn á..." Lâm Vỹ Dạ mỉm cười mê hoặc, trong chớp mắt liền leo lên người anh, ôm lấy cổ anh, cười vô cùng quyến rũ.

Trường Giang chán ghét kéo cánh tay cô, đẩy cô ra xa, anh thực sự chán ghét, vô cùng vô cùng chán ghét điệu cười của cô, cười như thế nhìn ra thể thống gì.
"Hừ..."

Anh vừa mới đẩy ra cô, cô liền nhăn mày nhỏ giọng hừ một tiếng, vẻ mặt hiện chút đau đớn.
Trường Giang ngẩn người, tầm mắt liếc qua cánh tay loang lổ máu của cô, trên mặt lộ ra một tia châm chọc.

"Còn không nhanh đi xử lý cánh tay của cô đi! Thế nào, làm ra vẻ mặt đau đớn khổ sở đó cho ai xem, còn tưởng tôi sẽ đau lòng sao? Nói cho cô biết, như thế chỉ khiến tôi cảm thấy cô đang làm ra vẻ."

Lâm Vỹ Dạ trong lòng vừa buồn vừa giận, cánh tay cô tràn đầy máu, đau đến nhăn mày, anh ta lại nói cô đang làm ra vẻ. Khốn kiếp! Người phụ nữ kia một chút chuyện cũng không có, lại thích gào lên như heo đang bị giết, anh ta còn có thể đau lòng. Đúng là phân biệt đối xử.

Cô bình tĩnh nhìn chằm chằm người đàn ông vô tình vô nghĩa trước mặt, lạnh lùng cười nói: "Đúng vậy, cánh tay này không đau chút nào, tôi thích làm ra vẻ đấy, tôi cố ý giả vờ làm ra vẻ mặt đau đớn khổ sở đấy, tôi muốn xem anh đau lòng hay không đau lòng."

Nói xong, cô lập tức bóp chặt cánh tay đang bị thương của mình. vết máu trên tay áo chớp mắt càng hiện nhiều hơn.
Trường Giang khiếp sợ nhìn hành động của cô, động tác bóp chặt cánh tay của cô càng lâu, sắc mặt cô càng trắng đi trông thấy, rõ ràng rất đau đớn, khuôn mặt tái nhợt lại cười vô cùng rực rỡ cùng châm chọc.

Cơn sốt ruột từ đáy lòng lao ra một cách mãnh liệt, anh lạnh lùng cười, bước đến trước mặt cô, sau đó nhẫn tâm bóp lấy chỗ bị thương đang đổ máu đó.

Máu màu đỏ tươi lập tức từ khe hở giữa các ngón tay của anh tràn ra, Trường Giang nhìn khuôn mặt đau đến đổ mồ hôi lạnh của cô, cười lạnh lùng tàn nhẫn nói: "Nếu không đau, thì bóp mạnh một chút, không thì tôi sẽ cho rằng cô đang làm bộ làm tịch đấy."

Lâm Vỹ Dạ nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh lùng tàn nhẫn vô tình của anh, trên khuôn mặt tuấn tú đó còn vương chút ý cười lạnh nhạt ở khóe môi, chợt nhẹ giọng hỏi: "Trường Giang.... Lời hứa hẹn khi còn nhỏ anh nói với tôi, anh còn nhớ rõ sao?"
Trường Giang dùng ánh mắt phức tạp lướt qua khuôn mặt tái nhợt của cô, đợi lâu, mới châm chọc cười nói: "Một câu nói đùa lúc còn nhỏ cô cũng tin là thật, cũng không biết nên nói cô ngây thơ, hay nên nói cô ngu xuẩn."

Thời gian thực sự có thể thay đổi rất nhiều người, từ đêm hôm đó của ba năm trước bắt đầu, dường như tất cả mọi người đều thay đổi, không chỉ có cô và anh.

Lâm Vỹ Dạ rũ mắt xuống, cười nhạt nói: "Vậy anh coi như tôi ngu xuẩn đi, chờ đến khi tôi trở nên thông minh, cũng là lúc tôi rời khỏi anh."

Thời điểm cô rời khỏi anh, đó dường như là ước mơ tha thiết mà anh mong chờ bấy lâu. Nhưng vào giờ phút này, khi nghe được câu đấy, trong lòng anh lại tràn ngập hương vị hỗn loạn.

Lúc hai người đang rơi vào bế tắc thì chuông cửa bỗng nhiên vang lên, Trường Giang lạnh lùng ném ra bàn tay bị thương của cô, với lấy khăn giấy lau vết máu trên tay, sau đó chạy ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra, Tiếu Vân với khuôn mặt tràn đầy tươi cười đã đứng ở đó.
Trường Giang vội vàng nở nụ cười, mở miệng hỏi: "Mẹ, sao mẹ lại đến đây?"

"Hôm nay là ngày sinh nhật con dâu yêu quý của mẹ, mẹ không đến sao được, mẹ gọi hai con trở về nhà ăn cơm, hai con lại không chịu, mẹ chỉ đành đến đây."
Tiếu Vân vừa nói vừa oán trách, đi vào trong phòng.

Tầm mắt quét một vòng căn phòng, vừa lúc nhìn thấy cái bàn bị lật cùng mảnh sứ vỡ nằm trên mặt đất, sắc mặt chợt trầm xuống: "Chuyện gì xảy ra, sao hai đứa lại đánh nhau?"

Hôn nội mưu ái (Chuyển ver)Where stories live. Discover now