Quỳ xuống cầu xin anh ta

188 8 0
                                    

Nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước cửa, Lâm Vỹ Dạ sắc mặt bỗng dưng tái đi, có chút buông lỏng ra cánh tay của bác sĩ, cúi thấp đầu che lấp bối rối trong mắt.

Trường Giang chậm rãi đi đến, nhìn thoáng qua sắc mặt hai người, nửa ngày, nhàn nhạt hỏi:"Chuyện gì không muốn nói với ai?"

"Chuyện này..."

Bác sĩ chần chừ nửa ngày, đang muốn mở miệng nói chuyện, Lâm Vỹ Dạ lập tức dùng một loại ánh mắt cầu khẩn nhìn xem ông.

Ông dừng một chút, nhìn về phía Trường Giang, nghiêm túc nói:"Lúc nãy tôi vừa kiểm tra cho thiếu phu nhân...

Lâm Vỹ Dạ lập tức thần kinh căng thẳng, sắc mặt trắng bệch nhìn ông nói tiếp.

"Bệnh đau dạ dày của thiếu phu nhân vẫn còn rất nghiêm trọng, cô ấy bảo tôi đừng nói cho anh."

Theo lời bác sĩ nói ra, Lâm Vỹ Dạ trong nháy mắt nhẹ nhàng thở ra, Trường Giang lại nhíu mày.

Nàng đã trị lâu như vậy, chẳng lẽ dạ dày còn không có tốt lên một chút nào sao?

"Chủ yếu vẫn là tâm tình của cô ấy, mặc kệ là bệnh gì, tâm tình vui vẻ là quan trọng nhất."Bác sĩ dừng một chút, nhìn sắc mặt tái nhợt của Lâm Vỹ Dạ, tiếp tục nói:"Thân thể thiếu phu nhân không tốt,khoảng thời gian này hãy chú ý đừng để cô ấy mệt mỏi, bệnh bao tử là một cái bệnh lâu dài bệnh, phải chậm rãi điều trị, không có khả năng lập tức là có thể trị khỏi."

Nghe lời nói của bác sĩ, Lâm Vỹ Dạ cảm kích nhìn ông một cái, tay lặng yên phủ tại trên bụng của mình.

"Được!"Trường Giang gật đầu một cái, trầm giọng nói:"Vậy sau này mỗi ngày ông đều tới kiểm tra cho cô ấy đi. Ăn uống có điều gì lưu ý đều phải nói lại với tôi."

"Được."Bác sĩ cười trả lời một câu, sau đó thu dọn đồ đạc yên lặng rời đi. Trong lúc nhất thời trong phòng chỉ còn lại hai người Lâm Vỹ Dạ và Trường Giang.

Lâm Vỹ Dạ tựa ở bên đầu giường thật lâu không có lên tiếng, Trường Giang cũng không nói gì, chỉ là nặng nề nhìn cô.

Có lẽ là chịu không được ánh mắt nóng bỏng của anh ta, Lâm Vỹ Dạ vén chăn lên trực tiếp nằm xuống đi ngủ. Trong lòng lại bởi vì chuyện mà bác sĩ nói lo lắng không chịu nổi.

Cô không ghét con, thậm chí không ghét con của cô cùng Trường Giang. Chỉ là, đứa bé này đến thật không đúng lúc, giống như đứa bé lúc trước.

Nhớ tới tình cảnh thê thảm lúc mất đi đứa bé kia, Lâm Vỹ Dạ toàn thân run lên, tay phía dưới chăm chú che bụng của mình, trong lòng tràn đầy sợ hãi.

Trong đầu vẫn như cũ quẩn quanh lời nói kiên định của Trường Giang, anh ta nói muốn cô cũng phải nếm đau khổ khi mất con, anh ta còn nói cô tâm địa ác độc không xứng đáng làm mẹ.

Nhưng cô đã trải qua chuyện mất đi đứa bé kia, ông trời còn sẽ đem đứa bé này lấy đi nữa sao?

Bỗng nhiên thật lâu, bên trong phòng truyền đến một trận tiếng bước chân, tiếng bước chân kia dần dần đi xa, thẳng đến khi tiếng đóng cửa vang lên, cô mới mở to mắt.

Hôn nội mưu ái (Chuyển ver)Where stories live. Discover now