Lâm Vỹ Dạ khẽ giật mình, không nghĩ tới anh ta sẽ hỏi thẳng vấn đề này như vậy, cô trầm mặc nửa ngày, bỗng nhiên cười nhẹ nói: "Trường Giang, hiện tại anh hỏi tôi vấn đề này có ý nghĩa gì sao? Tôi yêu hay không yêu ai, anh cũng chưa từng để ý mà?"
Nói xong, cô lạnh lùng đẩy tay anh ta ra, chậm rãi đi lên lầu. Nếu như anh ta từng để ý, làm thế nào lại không nhìn ra được cô yêu anh ta, cô yêu anh ta đến thê thảm.
Trường Giang lẳng lặng nhìn bóng lưng mảnh mai của cô, một tia bực bội dưới đáy lòng lan tràn ra, dần dần làm anh ta có chút sợ hãi.
Anh ta căm hận sự việc anh ta tận mắt thấy vào ba năm trước. Căm ghét cô lừa anh ta cưới cô. Nhưng những căm ghét này, cuối cùng ở dưới đáy lòng nổi lên một chút biến hóa vi diệu.
Sau khi thân thể khỏe lại, Lâm Vỹ Dạ một lần nữa trở lại tập đoàn Bách Dịch đi làm, vẫn như cũ làm trợ lý của Trường Giang.
Lúc này, ngay khi cô đang cúi đầu sắp xếp văn kiện, bàn làm việc bỗng nhiên bị một người gõ gõ hai lần, cô ngước mắt nhìn, là Huỳnh Trấn Thành.
"Trấn Thành, nói chuyện với Trường Giang xong rồi sao? Anh ta có đồng ý hợp tác với anh không?"
Huỳnh Trấn Thành ôn nhu cười cười, lắc đầu nói: "Xem ra anh ta là một người rất cố chấp."
Lâm Vỹ Dạ nhún vai, đối với anh biểu thị rất đồng ý.
Huỳnh Trấn Thành nhìn dáng vẻ cười cợt nhún vai của cô, một lúc sau, thấp giọng nói: "Dạ Dạ, sau khi em tan làm, chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm đi."
"Um, Được." Nghĩ đến về nhà cũng là căn nhà lạnh lẽo, Lâm Vỹ Dạ liền thuận miệng đáp ứng. Chỉ là cô không có chú ý tới một thân hình nho nhỏ đang núp ở cánh cửa phòng giám đốc mặt đầy oán hận nhìn cô.
"Anh, anh cũng không thể quản tốt được vợ anh sao, đều ở kia câu dẫn anh Trấn Thành của em." Sau khi Võ Thanh nghe Huỳnh Trấn Thành cùng Lâm Vỹ Dạ nói chuyện, lập tức chạy đến trước mặt Trường Giang, vẻ mặt không vui nói.
Sắc mặt Trường Giang chùng xuống, một lúc, hững hờ hỏi:"Cô ta dụ dỗ Huỳnh Trấn Thành thế nào?"
"Sau khi chị ta tan ca lại muốn cùng anh Trấn Thành của em đi ăn cơm, anh nói có làm người ta tức chết không." Trường Giang thở hồng hộc nói, nhìn anh ta một lúc, oán giận nói: "Chị ta là vợ anh đó, hẹn hò như vậy với người đàn ông khác, anh chịu được sao?"
Trường Giang yên lặng nhìn văn kiện trước mặt không nói gì, sắc mặt bình tĩnh khiến cho người khác đoán không ra anh ta đang suy nghĩ gì.
"Ôi kìa, anh, rốt cuộc anh có nghe lời em nói không vậy?" Thấy Trường Giang không lên tiếng, Võ Thanh không khỏi lắc lắc cánh tay anh ta, nũng nịu gọi một tiếng.
Trường Giang lập tức không kiên nhẫn đẩy tay cô ra, nhàn nhạt nói hai chữ: "Ra ngoài."
"Anh ..." Võ Thanh còn muốn nói điều gì, nhưng thấy khuôn mặt người đàn ông trước mặt quả thực dọa người, không thể làm gì khác hơn là phải ngậm miệng, ba bước vừa quay đầu lại đi ra ngoài phòng giám đốc.
Lúc ngang qua Lâm Vỹ Dạ, cô oán hận trừng Lâm Vỹ Dạ một chút, mắng một câu "Không biết xấu hổ", lúc này mới giận dữ rời đi.
Lâm Vỹ Dạ có chút không hiểu thấu nhìn chằm chằm bóng lưng cô gái thở hồng hộc kia, một lúc cũng không nghĩ được cô có chỗ nào đắc tội vị thiên kim đại tiểu thư này.
Ngay lúc đang ngờ vực, điện thoại trên bàn bỗng nhiên vang lên, cô nhanh chóng ấn nhận, thanh âm trầm thấp của Trường Giang trong nháy mắt liền truyền tới.
"Lâm Vỹ Dạ, vào đây một chút."
Cô run lên một chút, nghĩ đến vẻ mặt oán giận của Võ Thanh mới nảy, trực giác bảo lúc này người đàn ông kia tìm cô chắc chắn là không có chuyện gì tốt.
Thả văn kiện trên tay xuống, thời điểm lúc cô đi vào phòng giám đốc, người đàn ông kia đang cúi đầu xem văn kiện, một dáng vẻ hết sức chăm chú, không thèm để ý đến cô. Cô không hiểu người đàn ông này bảo cô vào làm gì, cô đi vào thì không nhìn cô, có ý gì chứ.
"Xin hỏi giám đốc có dặn dò gì?" Dừng một lúc, người đàn ông kia đều không có lên tiếng, Lâm Vỹ Dạ không kiềm được cung kính mà hỏi.
Lúc này Trường Giang mới ngước mắt nhìn cô một cái, lập tức chỉ vào một bên tủ văn kiện lớn, nói: "Đem văn kiện bên trong toàn dọn dẹp lại đi, tư liệu năm nào, tính chất hợp đồng gì, tất cả đều phân loại cho tốt, gộp số liệu. Khi nào thu dọn xong, thì tan làm."
Lâm Vỹ Dạ kinh sợ nhìn tủ văn kiện to lớn kia, bên trong còn tràn đầy tư liệu, nói: "Còn hai giờ rưỡi đồng hồ nữa thì tan làm rồi, một mình tôi làm sao có thể dọn xong chứ."
"Cô không thể tăng ca sao?" Trường Giang không mặn không nhạt mở miệng, đầu cũng không có ngước một chút.
"Nhưng tan làm tôi còn có việc ... Tôi ..."
"Việc gì quan trọng hơn so với công việc." Cô còn chưa nói hết, Trường Giang vẫn lạnh lùng cắt ngang cô.
Cô nắm chặt nắm đấm, lườm người đàn ông không ngước đầu một chút kia, dừng một lúc, mới quay người thở hồng hộc đi đến tủ văn kiện.
Đợi sau khi cô rời đi, Trường Giang lúc này mới ngẩng đầu, khóe môi chậm rãi câu lên nụ cười không rõ ý tứ. Nhưng mà cũng chỉ trong chớp mắt, nụ cười kia liền biến thành một vẻ mờ mịt.
Anh ta làm như vậy ... là có ý gì.
Lâm Vỹ Dạ dùng sức kéo ra cửa tủ, cố ý tạo ra âm thanh rất lớn, phiền chết người đàn ông kia.
Trường Giang ngước mắt nhìn thoáng qua hành vi ấu trĩ của cô, một lúc, cúi đầu xuống tiếp tục xem văn kiện, chỉ là, từ sau khi cô đi vào, văn kiện này sợ là cuối cùng cũng không xem vào một chữ.
Lâm Vỹ Dạ đem tất cả tư liệu từ trong ngăn tủ dời ra để dưới đất, sau đó cũng không để ý hình tượng, trực tiếp ngồi dưới đất thu dọn từng phần từng phần, dù sao trên mặt đất cũng có trải thảm, sẽ không quá lạnh.
Cô chỉ muốn nhanh chóng làm cho xong, cô mới không muốn một mình tăng ca ở đây. Dựa vào cái gì sau khi tan làm anh ta liền có thể cùng Thúy Ngân ăn bữa tối dưới ánh nến, cô lại phải đau khổ tăng ca ở đây.
Trong văn phòng rất yên tĩnh, ngoại trừ âm thanh Lâm Vỹ Dạ tìm kiếm tư liệu , không còn bất kì âm thanh nào khác.
Trường Giang dùng tay chống cằm, đầu có chút nghiêng, đôi mắt thâm trầm dừng lại trên bàn văn kiện, kỳ thật ánh mắt anh ta vẫn luôn rơi vào thân hình mỏng manh đang thu dọn bên cạnh, trong lòng cực kỳ hưởng thụ giờ khắc yên tĩnh này.
Yên tĩnh thế này không biết qua bao lâu, đột nhiên, một tràng tiếng gõ cửa không đúng lúc truyền vào. Trường Giang nhíu nhíu mày, ngước mắt nhìn, chỉ thấy cửa trong nháy mắt bị người đẩy ra, một dáng dấp thanh tú của người phụ nữ thoáng mỉm cười từ từ đi vào.
YOU ARE READING
Hôn nội mưu ái (Chuyển ver)
Fiction généraleLâm Vỹ Dạ không biết trái tim của một người đàn ông có thể tàn nhẫn đến mức nào, nhưng sự tổn thương và sỉ nhục mà Trường Giang gây ra cho cô vượt xa hai chữ "tàn nhẫn". Đêm đó, vì để trả thù cho đứa con của người mà anh ta yêu, anh ta không bao giờ...