Chương 20 : Câu nói từ phương xa

485 45 18
                                    

Tĩnh An sải chân đạp lên sàn lạnh lẽo tiền từ ngoài cửa công ty đến phòng làm việc của anh. Phong thái cậu tương đối cao quý. Luôn mặc một loại vest rộng để bản thân mình dù bị công việc gò bó vẫn có thể tận hưởng được sự thoải mái đến từ y phục. Style này khiến nữ nhân trong công ty không ít người điêu đứng với cậu.

Cầm trên tay ly cà phê nóng còn bốc hơi. Vừa đi vừa uống xuống một ngụm. Chân bước vào phòng làm việc của anh đã bắt gặp Ngạn Ninh sắp xếp tại liệu trên bàn ở đó. Tĩnh An không lên tiếng. Chỉ nhẹ nhàng lùi ra ngoài.

Không may mắn thay lại bị Ngạn Ninh bắt gặp.

" Tĩnh An? Chào buổi sáng. "

Tĩnh An miễn cưỡng dừng chân. Mặt tỏ ra chán ghét : " Ừm. "

" Cậu đến tìm Vương Tuấn Khải sao? "

" Đại khái là vậy. "

Ngạn Ninh liếc mắt đến tay của cậu. Nhìn thấy ly cà phê cũng tiện tay đem ly trà ngọt trên bàn nâng lên : " Đúng lúc mình cũng uống trà một mình. Không ấy chúng ta lên sân thượng trò chuyện chút đi? "

***

Nuốt xuống vị đắng nhẹ của ly cà phê. Tĩnh An tia mắt ra xa nhìn ngắm toàn thành phố ở vị trí này. Phải công nhận nơi này là một nơi khá lí tưởng để ngắm cảnh ở một nơi rộng lớn này. Cậu cười nhạt quay lưng lại với cảnh đẹp kia. Cảnh đẹp như vậy nhưng không thích hợp để ngắm cùng Ngạn Ninh.

Ngạn Ninh nhìn cậu mỉm lên một nụ cười tươi : " Cậu lần này về đây làm gì? "

" Ăn cũng được chơi cũng được. Dù sao về đúng nơi mình được sinh ra. Làm gì chẳng được. "

" Cậu không phải sẽ đến đây làm việc chứ? "

Tĩnh An bóp chặt ly cà phê trong tay nát đi. Ném về phía thùng rác gần đó. Khuôn mặt đã giấu đi nụ cười nhạt giả tạo kia. Đem cảm xúc của chính mình bộc bạch.

" Ngạn Ninh. Cậu sợ tôi sẽ gần gũi với Vương Tuấn Khải sao? "

" Không có. Mình chỉ là hỏi vậy thôi. "

" Hỏi vậy thôi? Vậy tôi mạn phép hỏi cậu một câu. Nếu tôi gần gũi quá mức với Vương Tuấn Khải. Cậu sẽ thế nào? "

" Cái này... "

" Tôi không phải Omega. Cũng không phải kiểu người hay tin người. Càng không phải là họ Đường tên Khanh. Vậy dám hỏi cậu cậu sẽ xử lí tôi thế nào? "

Ngạn Ninh nhướn mày nhìn cậu khó hiểu. Nghiêng đầu : " Tĩnh An cậu nói gì vậy? Sao tự dưng lại nhắc đến Đường Liễu Khanh? "

Hít một hơi dài quay lưng về phía cậu. Đem giọng trở nên nhẹ hơn mà nói ra từng câu từng chữ : " Mượn làn gió Bắc Kinh. Nhắn gửi lời phong tình. "

Tĩnh An bình tĩnh quay lại nhìn cậu. Đôi mắt đã sớm trở nên sắc bén : " Ba năm trước Đường Liễu Khanh mất tích đi. Nếu như tôi có bằng chứng. Thì mọi chuyện đã khác rồi. "

Tĩnh An tránh qua cậu mà bỏ đi. Ngạn Ninh trưng ra bộ mặt bi thương nhìn theo cậu. Bóng lưng của Tĩnh An kiên cường thấy rõ. Nhưng cũng pha lẫn chút cô đơn.

[Fanfic/ABO][ Khải Nguyên ] Trà Xanh Vị ChanhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ