Chương 30 : Hài lòng

450 41 10
                                    

Theo bản năng. Anh buông cậu ra đứng dậy nghiêm túc một chút. Vương Nguyên cũng vội vội vàng vàng rời khỏi ghế. Cậu cũng không biết vác thân vào đây làm gì. Toàn bị anh liên lụy không thôi.

Người bước vào phòng nhìn thấy hết quan cảnh cần thấy. Chợt lùi bước chân ra ngoài đóng cửa lại. Lần nữa gõ cửa vài cái mới bước vào.

Vương Nguyên thẹn quá hóa giận. Trừng anh một cái. Còn không quên đi ngang chỗ anh giẫm lên chân anh trút giận. Sau đó bước lên vài bước gật đầu chào người kia liền cong đuôi chạy ra khỏi phòng. Mà người kia cũng dán mắt lên cậu chăm chú đánh giá. Đến khi đi khuất rồi vẫn đến cửa nhìn theo.

Tiếc nuối chưa kịp nhìn đủ thì cậu đã chạy đi mất. Người kia liền quay lại phòng của anh ném một ít tài liệu lên bàn. Tự mình ngồi xuống còn không đợi anh mời.

" Ba... "

Người ngồi đó không ai khác. Là chủ tịch công ty Vương Khang. Cũng là ba của anh. Lúc nãy nhìn được cảnh xuân như vậy cũng biết được con trai mình đang nảy nở tình cảm với người khác. Vốn định nhìn một chút. Thế nào lại dọa cho Vương Nguyên chạy nhanh hơn. Đáng tiếc. Quả thật là đáng tiếc.

" Quen thói quen vào phòng con không gõ cửa. Sau này đúng là nên sửa. "

Vương Tuấn Khải : " ..... "

" Cậu nhóc đó con cái nhà ai? "

Ngồi xuống đối diện ông không đáp. Thật ra anh cũng không biết rõ con cái nhà ai. Chỉ tiện tay thích rồi thì đem về nhà mình. Thì là nhóc con của nhà mình. Nhưng bây giờ nói cậu là con cái nhà Vương Khang thì có phải ông ném một phát bay từ tầng lầu này đáp đất không...

" Làm trong công ty? "

" Dạ. Em ấy làm ở bộ phận giao tiếp chăm sóc khách hàng. "

" Gọi cậu ấy lên đây. "

" Ba... "

" Đây là lệnh. "

" Đây là công ty. Không có chuyện đem vấn đề tư nhân giải quyết. "

" Lấy quyền chủ tịch yêu cầu nhân viên chăm sóc khách hàng lên đây giao nhiệm vụ. "

Vương Tuấn Khải bị ông làm cho muốn cãi cũng cãi không được nữa. Quả là trứng không khôn hơn vịt. Anh miễn cưỡng đến điện thoại công ty ấn số của phòng cậu lặp lại yêu cầu của Vương Khang lần nữa. Ông thỏa mãn ngồi đó cố ý che đi cảm xúc của mình. Một mặt lành lạnh đợi chờ.

Vương Nguyên nhận được lệnh cũng trở nên hoang mang. Cậu vừa rời đi thì anh gọi lại để làm gì chứ? Ít nhiều gì trong đầu cũng sẽ nghĩ đến có liên quan đến người trung niên khi nãy. Cả người đột nhiên run rẩy lên từng đợt. Nhấc chân chầm chậm đến phòng giám đốc của anh lần nữa...

Mặt Vương Khang điều chỉnh ngày một lạnh dần. Cố ý giữ phong thái nghiêm túc nhất để gặp cậu. Vương Nguyên đến ở cửa liền dừng. Gõ cửa vài cái. Đợi bên trong truyền đến tiếng nói của anh mới bắt đầu bước vào.

[Fanfic/ABO][ Khải Nguyên ] Trà Xanh Vị ChanhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ