49/ Nhờ vả

124 13 3
                                    

Thần Shamash - thần đỡ đầu của ngài Gilgamesh và cũng là thầy dạy phép yêu dấu của tôi - có sở thích tích trữ. Ông đã sưu tầm được một khối lượng sách khổng lồ, tất cả đều bị nhồi nhét vào một không gian bé tí tẹo, tạm gọi thư viện.

Nói là sách, thực chất là phiến đá vì nơi này không có giấy. Mỗi phiến đều được phù phép, vừa khó bị phá huỷ vừa chứa được nhiều thông tin hơn hẳn đá thường. Vấn đề là, thần Shamash chỉ thích tích không thích dọn nên chúng hoàn toàn chẳng được phân loại, mỗi lần tôi vào thư viện tìm tài liệu đều bở cả hơi tai.

Đôi lúc tôi tự hỏi có thần mặt trời nào bê bối như ông ấy không? Tôi tưởng thần mặt trời là phải rực rỡ này, nền nếp này, điều khiển lửa nên cũng có gì đó năng động, nồng nhiệt này... ý tôi là, nhìn thần Apollo, thần Ra, thần Helios của thần thoại nhà người ta đi? Thần nhà tôi chỉ được cái nóng nảy. Hỏi thần thì ông ấy nói tôi quá rập khuôn, chuyên phép thuật lửa thì cũng có thể già dặn, chín chắn (?) như ông chớ sao, nhất là khi lửa của ông ấy còn nuôi dưỡng được sự sống. Cái thời ông trẻ trung sung sức, mỗi ngày đều chăm chỉ chải chuốt rồi đi kéo mặt trời lên qua rồi, giờ già cả chỉ muốn ở nhà dưỡng lão, nghiên cứu phép thuật, dạy dỗ đồ đệ, uống trà hoa cúc, thưởng thức mĩ thực vân vân. Tất nhiên, mỗi bình minh và chạng vạng vẫn phải làm lụng, nhưng mà qua loa thôi, đằng nào cũng chẳng ai trông thấy. Với lại, quyền năng của ông cũng đang dần tan biến rồi, vì người dân càng lúc càng không dựa dẫm vào thần linh nữa. Một ngày nào đó, ông sẽ phải về Thần toạ (1), mặt trời ắt hẳn cũng sẽ tự mọc thôi.

Ôi, cái thế giới khái niệm quái quỷ, chưa bao giờ khiến tôi hết ngạc nhiên.

Trở lại với cái thư viện - nạn nhân trực tiếp từ thói bừa bãi của thần Shamash, gọi nó là cái "ổ chứa sách" thì có lẽ chuẩn xác hơn "thư viện". Y như phòng ngủ của ông ấy, dù tôi có giúp dọn dẹp bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cũng sẽ đâu lại vào đấy. Kệ sách tôi làm cho bị vùi lấp hết trong đống phiến đá chồng chất, bảng tên phân loại tôi mất công khắc hộ cũng bị vứt la liệt, từng núi từng núi phiến đá to nhỏ lấp hết cả lối đi, thường xuyên phải dùng đến thuật chiêm tinh để bói xem cuốn sách mình cần ở chỗ nào. Càng ngày tôi càng thạo thuật chiêm tinh vì cái lí do nực cười này, tôi sẽ chẳng ngạc nhiên nếu nay mai có người ở Đài chiêm tinh tới tuyển dụng đâu.

Không những thế, thư viện còn là nơi cho thần Shamash nhét bừa rất nhiều thứ đáng ngờ. Các loại thuốc, nguyên liệu kì dị còn bình thường chán, có hôm tôi vừa vào đã há hốc mồm vì một con rồng nằm chình ình giữa thư viện, vảy bị cháy đen thui, chỗ cháy mọc đầy hoa cỏ, cánh và chân bị trói bằng gân ma thú. Tôi nhớ lúc đó mình đã đóng sập cửa lại ngay lập tức– dù cấp thấp thì nó vẫn là huyễn thú (2), huyễn thú đó, ăn đứt cái đám ma thú tôi vẫn hay cho vào nồi! Đến khi đủ can đảm nhìn kĩ lại tôi mới để ý: tuy con rồng có tạo hình rất dữ tợn, mắt mũi ầng ậc nước lại khiến hình tượng sụp đổ hết. Cuối cùng tôi thấy tội nghiệp quá nên thả nó ra, hậu quả là thần nổi giận vì con rồng ấy rất khó bắt, phạt tôi phải sang Điện thánh ở các thành phố khác trộm tài liệu quý. Nếu không nhờ cái ngón nghề kết giới ẩn thân, không thể tưởng tượng nổi tôi sẽ chật vật thế nào.

Trời ạ, đừng thô lỗ như vậy. [Fate]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ