🎶Chương 101: Có người nuông chiều lúc nào cũng thích hơn🎶

4.7K 514 6
                                    

Edit: Tiệm Bánh Sò

Thiếu niên có làn da tái nhợt, đường nét gương mặt tinh xảo, cứ như một chú mèo lớn nũng nịu cầu xin cô chủ tốt bụng vào nhà trú mưa. Một hồi nói mình đã lưu lạc đầu đường ba, bốn ngày rồi, một chốc lại nói mình bị cảm rồi, chắc là sốt nóng hỏng đầu rồi, không nhớ đường về nhà nữa. Nói tóm lại, ý của cậu là muốn ăn vạ ở đây, không đi.

Đám mèo trong phòng thấy cậu lạ mặt lắm, nhưng hành vi cử chỉ lại có cảm giác quen thuộc không nói nên lời. Cả đám nhao nhao vây quanh người cậu ngửi tới ngửi lui, meo meo thảo luận, nếu không hiểu tiếng mèo thì trông cứ như chúng đã bắt đầu tiếp nhận thiếu niên này rồi.

Bàn ăn trong phòng bếp bày một bàn đầy nóng hổi, đều là món ngon vừa nấu xong. Nữ chủ nhân cùng mấy bé mèo và thiếu niên ngồi quanh bàn ăn, cứ như một gia đình vậy. Lúc Kỳ Trưng vội vội vàng vàng chạy đến thì nhìn thấy khung cảnh ấm áp như vậy. Đôi chân vừa mới bước một nửa vào cửa khựng lại nửa giây.

Đáy mắt thiếu niên xẹt qua ý cười gian xảo: "Chị ơi, anh trai này nhìn dữ quá đi, anh ấy không thích em à?"

Văn Tâm cười rất tự nhiên, tiếp diễn với thiếu niên: "Do ánh mắt anh ấy nhìn dữ bẩm sinh thôi."

"Anh ấy không đuổi em đi chứ?" Thiếu niên oan ức bĩu môi, ánh mắt vô cùng đáng thương, dường như còn có sóng nước đảo quanh, ngay cả những người sắt đá lắm cũng phải mủi lòng.

Văn Tâm không nhịn cười được, ngước mắt nhìn Kỳ Trưng. Kỳ Trưng yên lặng thay dép lê dùng một lần, sau đó bình tĩnh mở miệng: "Tôi chỉ biết đưa cậu về thôi, phó nghiên cứu viên Lâm An."

Thân phận của Lâm An trong đại học Cornell rất đặc biệt, bên ngoài xem như là đang học nghiên cứu sinh, chỉ có những người trong phòng thí nghiệm biết cậu còn có danh hiệu là phó nghiên cứu viên. Kỳ Trưng đã nói vậy tương đương với việc nói rằng anh đã sớm điều tra chi tiết rõ ràng về Lâm An rồi.

Nhưng Lâm An cũng đâu phải cậu nhóc bình thường, sao có thể vì một xưng hô mà hoảng. Thậm chí, cậu còn không thèm quan tâm đến những lời đó. Cậu hiểu rất rõ, trong cái nhà này, phiếu bầu cậu có được ở lại đây hay không chỉ có mỗi Văn Tâm, chỉ cần Văn Tâm không đuổi cậu đi thì Kỳ Trưng cũng chẳng làm gì được cậu.

Đôi mắt Lâm An mở to như chú nai con vô tội, chớp chớp: "Anh nói gì, em không hiểu." Nói rồi Lâm An níu ống tay áo Văn Tâm, nhút nhát sợ sệt rụt người trốn sau lưng Văn Tâm.

Tuy năm nay Lâm An đã mười bốn tuổi nhưng không hiểu sao lại thấp hơn thường nhiều, đứng sau Văn Tâm cứ như cậu bé con ngây thơ vô tội. Nhưng chỉ cần nghĩ đến kế hoạch hẹn hò riêng hai người vất vả lắm mới sắp xếp được, lồng ngực Kỳ Trưng cứ nghèn nghẹn khó chịu. Càng đừng nói tới lúc Lâm An làm vậy, Văn Tâm hoàn toàn không cự tuyệt. Sắc mặt Kỳ Trưng chẳng tốt đẹp chút nào, chỉ là thường ngày anh vốn đã lạnh lùng, nên giờ có đanh mặt khó chịu cũng không ai phát hiện.

Nhìn thấy hết sóng ngầm giữa hai người một lớn một nhỏ, Văn Tâm vừa phải cân nhắc đến cảm giác của Kỳ Trưng, vừa phải suy xét nên xử trí chuyện Lâm An thế nào. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn chưa có biện pháp gì hay, cuối cùng cô quyết định vẫn nên ăn trước rồi tính. Bữa ăn cô chuẩn bị gần hai tiếng, nếu để nguội thì tiếc lắm.

Mèo tôi nuôi đều là Đại lãoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ